Trang

Monday, August 6, 2012

NHÀ THƠ ĐỖ HOÀNG: VÔ LỐI PHẢN LẠI THƠ CA (2)


 Đúng là người viết bệnh hoạn và của một số cây viết bệnh hoạn, bị bệnh thị dâm rất nặng, đàn ông hay nhìn trộm phụ nữ tắm, đàn bà hay nhìn vào hạ bộ đàn ông để lấy cảm hứng “sáng tác”(!) . Số này cần phải đến bệnh viện tâm thần điều trị lâu dài, trước khi cầm bút viết lách!

Đỗ Hoàng, trưởng Tiểu ban Thơ Tạp chí Nhà văn nhận Kỷ niệm chương Vì sự nghiệp báo chí
  
   Và rất nhiều, rất nhiều cách viết trắng trợn, ô trọc, súc vật:
Khỏa thân trong chăn thèm chồng, thèm Anh!
(Vi Thùy Linh)
 Đến như loài lục súc, con chó cái nó có nhu cầu bạn tình nó cũng chạy khắp vườn trên, xóm dưới đánh tín hiệu bằng cách kêu ăng ẳng, ngúc ngoắc cái đuôi thể hiện nhu cầu ái ân theo văn hóa kiểu chó, sạch sẽ hơn nhiều kiểu viết thô lậu trần truồng, không Việt hóa ở trên!
Sau một phút êm đềm trên ghế đá
Anh quên cài khuya áo của em
(Dư Thị Hoàn)
  Cái ghế đá thường đặt nới công cộng, công viên, hoặc vườn thú. Người đứng đắn có ai kéo nhau đến nơi công cộng làm cái truyền giống bao giờ.  Một “anh du côn tám thẹo gặp chị điếm giang hồ bảy da” mà còn đòi hạnh kiểm đạo đức thì lấy đâu ra khi rủ nhau vào nơi thanh thiên bạch nhật làm cái chuyện đực cái mà chỉ có loài lục súc mới làm trước mặt mọi người!
Hay kém thẩm mỹ, thô tục:
Nằm nghiêng ở trần thương kiếp nàng Bân 
ngón tay rỉ máu. 
Nằm nghiêng khe cửa ứa ra một dòng ấm cô đơn.
 Nằm nghiêng cùng sương triền đê đôi bờ ỡm ờ nước lũ 
Nămg nghiêng lạnh hơi lạnh cũ.
Ngoài đường khô tiếng ngày 
Nằm nghiêng.
Mùa đông nằm nghiêng trên thảm gió mùa.
Nằm nghiêng nứt nẻ khóe môi đã lâu không vồ vập răng lưỡi
Nằm nghiêng xứ sở bốn mùa nhiệt đới, tự dưng nhói đau sau lần áo lót có đệm mút dầy 
(Phan Huyền Thư) 
  Những người làmlối đã thổi phù cái tình dục bệnh hoạn phản cảm của mình một cách thô thiển trắng trợn làm băng hoại con người.
  Viết bẩn thỉu, dung tục dâm ô, ở thế giới phương Tây có nhiều nhà thơ lạm dụng. Nhưng những tài năng lớn họ thường biết hạn chế để làm đẹp trong sáng thơ ca.
  Apollinaire nhà thơ Pháp đầu thế kỷ XX nổi tiếng với câu thơ mà người Pháp nào cũng thuộc lòng: Sous le pont Mirabeau coule la Seine (Dưới cầu Mirabeau trôi dòng sông Seine…) khi viết bài thơ văn xuôi dài Vùng, bản thảo lúc đầu câu thơ có mấy chữ thô tục:  “Hôm nay tôi bước giữa Paris những người đàn bà vấy máu kinh nguyệt chảy đỏ các rảnh nước…”. Nhưng sau đó ông thấy không được viết bẩn như thế, nhà thơ liền sửa lại:
Hôm nay mi bước giữa Paris những người đàn bà vấy máu.
(Aujourd’hui tu marches dans Paris les femmes sont ensanglanteses)
 Những người viếtlối Việt viết hết sức bẩn thỉu nói trắng ra là rất mất vệ sinh. Viết đến mức mà các bác sỹ khoa sản phụ cũng chào thua!
“Ngáp ngủ đêm đã qua
Chửi tục đêm đã qua
Gạ gẫm làm tình đêm đã qua
Âm hộ đêm đã qua
Dương vật đêm đã qua!”
(Nguyễn Quang Thiều)
  Ngoài ra họ còn`tắc tỵ hóa câu viết và nhiều kiểu khác phi văn chương nữa!
luật lệ
tử cung
sự giao l­uu hoang hoái ngực Mạ
một ngày mai tinh khôi vân tay
một ngày thơ cô đơn rực rỡ mai San Francisco
hao gầy
bóng Mỹ
nợ nần
lửa khói
hoe đáy mắt phù du Thiên Cầm
phù du kiếp biển
mùi n­uớc mắm vàng lên chân lời Hồng Lĩnh
(Văn Cầm Hải)  
  … bên kia,
về phía bên kia nơi bờ sông quê hương
tháng Tư đang hành Lễ tẩy trần.
Làm sao em song hành cùng tôi về đứng bờ sông đêm nay?
trong cơn đau hoan lạc
hát vang bài tụng ca của nước
chảy đi
chảy đi
chảy trôi đi
chảy trôi tất cả đi …
Giở một vòm trời khác. 
on ma nào đưa tôi ngồi quán
tôi rơi vào mắt cô gái Cham đầu tiên bán bia ôm
em ngồi sát vào khiến tôi rụt cái đầu con nít.
ồ tôi có thể dòm gì, làm gì em cũng được
nhưng tôi muốn dòm / làm gì!?
đôi mắt em chuyển màu suy nghĩ tôi
có gì liên quan giữa bắp chân tròn thô đậm rơm rạ em với cặp giò thon thả vũ nữ Apsara xưa?
(In ra sa ra)
Một nghìn ba trăm năm mươi mét cao ly hồng nở
đôi mắt bồ câu

biên im lặng
cơn mưa đồng phạm
con chó thảo hiền không biết sủa dẫn tôi đi cùng

bài thơ tình ăn theo mưa
ly thơm vào trưa
xấu hổ tôi cúi mặt
                     (Hoàng Vũ Thuật)
Những người làmlối chối bỏ các phép tu từ: ẩn dụ, ngoa dụ, hoán dụ,  nói giảm, nói tăng (nghệ thuật thơ ca – thi pháp) của ông cha, viết một cách trần trụi, sống sượng kém truyền cảm,
Những con cá thiêng quay mặt khóc
Và cá thiêng lại quay mặt khóc
Vục cát lên
Tôi khóc
(Nguyễn Quang Thiều)
Khóc cho đoàn tàu dừng lại
Khóc cho tà vẹc vỡ đôi
Khóc cho núi đồi sụp lỡ
(Dư Thị Hoàn)
  Người viếtlối dùng hàng trăm chữ khóc, không một ai rớm lệ, dùng  hàng trăm chữ cười, chẳng có nhếch môi.
      Ngoài ra những người viếtlối còn đa quái,, sáo rống, trống huếch, rối rắm, tắc tỵ, hủ nút, chẳng có một thông tin nào:
Cát đã vơi
Lẹ làng
Yểu điệu
Như chú ong vừa bay vừa tan
 
Chưa kịp vắng
Đã lại dào dạt chữ
………

Tôi nhớ tiếng bản lề kèn kẹt
mở từ xa tới gần
và nhớ
trong mũi tiêm quấn quýt một đám mây
hứa hẹn những nổi trôi ngoạn mục
(Nguyễn Bình  Phương)
lối còn lạm dụng dùng chữ nước ngoài, đối với âm Hán – Việt thì dùngđộ những chữ chưa Việt hóa như:ngôn, thanh tẩy, cuồng thảo, khỏa thân, hàm ngôn, hoan ca, hoan lạc, bi ca, tuyệt ca. ngoạn mục; đối với tiếng Âu  - Mỹ thì để nguyên cả chữ như wifi, link, thanh you, hello, hercule:
  Thanh tẩy mãi vẫn không thấy sạch
(Mái Văn Phấn)
Nhân loại đi qua
ngôn
(Nguyễn Khoa Điềm)
 Link tháng tư
….
Hercule đâu thần tu­ợng muôn dân.
(Vi Thùy Linh)
    Mười năm đã đủ để khẳng định một phong trào thơ. Hai mươi năm càng đủ thời gian để khẳng định nhiều phong trào thơ.lối đươc xuất hiện rầm rộ  hơn 20 năm, kể từ năm 1993 khi Hội Nhà văn Việt Nam trao giải cho tậplối Sự mất ngủ của lửa đến hôm nay năm 2012, Hội Nhà văn Việt Nam lại tiếp tục trao giải cho 4 tậplối khác là sự kết liễu của một cách viết lối. lối  được các cơ quan báo chí chính thống tung hô, được các học giả lăng xê, được ưu ái hưởng tiền thuế dân đóng ở những lần trao giải thưởng và nhiều lần khác.lối là một loại mà dân tộc Việt và cả nhân loại tiến bộ không thể chấp nhận được. Thế hệ cha ông chúng ta, chúng ta và con cháu chúng ta hôm nay ai ai lớn lên đều ở trong tiếng ru của ca dao, dân ca, của câu kiều (câu ca, câu thơ hay)  - ca dao ru cháu, câu kiều ru con và cả câu Kiều của Nguyễn Du nữa.  Con cháu chúng ta mai sau không có thể đem cái thứlối này làm tiếng ru được! Đó là điều hoàn toàn sự thật! Nó được rulối thì nó lớn lên chắc chắn không thể thành người!
     Thơ mới thắng lợi huy hoàng – Tôn vinh thơ ca
     lối  – Phản lại thơ ca!
Hà Nội, ngày 1 – 8 – 2012
NHÀ THƠ ĐỖ HOÀNG
(Tạp chí Nhà văn)

2 comments:

  1. Nhà báo Lê Phương Dung.August 6, 2012 at 10:40 AM

    Cảm ơn Nhà thơ Đỗ Hoàng, bài viết của ông hay quá, vạch vòi rõ ràng thẳng thắn quá.
    Cổ nhân đã có câu " Văn là Người " quả là không sai, cũng phải thông cảm cho tác giả Lê vĩnh Tài khi ông lại dũng cảm trọn cái thứ " bột mì " đen hôi, mối mọt, để mà " nặn bánh " như thế thì làm gì " sản phẩm " của ông không bị bàn dân thiên hạ bài xích cho te tua, nói đi thì phải nghĩ lại, dù là " chuyện gió trăng ai chả thích " nhưng mà làm gì cứ phải hét lên " giật đùng đùng " như chỉ có ta là biết " hưởng cái sự sướng " ấy nhỉ .Thuần phong mỹ tục của dân tộc Việt Nam vốn " kín đáo e ấp ", và mặc dù tôi có sống ở nước ngoài nhiều hơn thì tôi vẫn luôn giữ gìn mình theo bản sắc của người Việt cũ.
    Xin chúc NV Đỗ Hoàng những điều an lành tốt đẹp nhất.
    Trân trọng cảm ơn.

    ReplyDelete
  2. @DoHoang
    Kính gửi nhà Đỗ Hoàng!
    Ngày trước ông cụ Huỳnh Thúc Kháng và trí thức Nho học hàng đầu Việt Nam cũng chê nát các "nhà thơ trẻ" thời Thơ Mới đó. Nhưng rồi Thơ Mới đã làm cuộc cách mạng.
    Sau đó ít lâu, Xuân Diệu & Tố Hữu chê be bét thơ Nguyễn Đình Thi đó. Vân vân...
    Còn ở nước ngoài, W Whitman bị cả xã hội Mỹ ruồng bỏ, xé thơ, đuổi khỏi xí nghiệp... Nhưng rồi 40 năm sau, ông được tôn là đại thgi hào đại biểu cho nền thơ Hoa Kỳ!
    Kính tặng bác thông tin nhỏ lẻ đó nhé.

    À, thêm nè: bác viết thơ VÔ LỐI "là một loại hình không có trong tất các loại thể văn học nước nhà và thế giới".
    Nếu em hỏi bác: "bác đọc thơ (ở) thế giới nào", thì bác trả lời sao đây!!!???

    ReplyDelete