Trang

Wednesday, May 22, 2013

CHO ANH VỀ TRÚ MÁI HIÊN EM, PHỐ KHÓI – ĐOÀN VĨNH PHÚC

VTH - Nhận được tin buồn anh Bùi Phan Thảo báo qua điện thoại: "VTH ơi, anh Phúc mất rồi!" Mình bàng hoàng rơi nước mắt... thế mà cứ hẹn mãi anh em lại ngồi hát bên nhau, cứ hẹn mãi sẽ tiếp tục viết về nhau... Ra là cuộc đời ngắn ngủi và nhiều bất ngờ quá... Mình đưa bài viết của anh Thảo vừa gửi cho mình như là một lời tạm biệt của những người nghệ sĩ với một người nghệ sĩ...

Vào lúc 10 giờ 18 sáng 21-5-2013, nhạc sĩ – nhà thơ – nhà phê bình – biên kịch Vĩnh Phúc (Lê Vũ) đã ra đi mãi mãi, trong niềm thương tiếc của gia đình và bạn bè.
Anh mất tại Giáo xứ Phao lô (gần chợ Căn cứ 3), xã Xuân Hưng, huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai.
Nhạc sĩ – nhà thơ Vĩnh Phúc ra đi ở tuổi 60, nhưng dường như với anh và gia đình, cuộc sống vẫn như đang tiếp diễn với rất nhiều những dự định phía trước.
Đời cũng là lẽ vô thường. Người đã đến và đi như một cuộc dạo chơi. Một cuộc dạo chơi của số phận, có buồn vui, sướng khổ. Và những năm tháng ấy đã đem đến cho gia đình và bạn bè của anh - một người nghệ sĩ tài hoa và ân tình, như bát nước đầy không toan tính với tất cả những người anh đã ghé thăm, trước khi đi vào yên tịnh mãi mãi.

Sự ra đi đột ngột của anh – một nhà thơ với những câu thơ tài hoa, đôi khi lóe lên những linh ứng u uẩn, xa xăm như đang chiếm ngự ở một thế giới nào khác đã khiến chúng tôi không khỏi tiếc thương và bàng hoàng, dẫu biết rằng ai cũng sẽ có một ngày đặt chân lên cuộc hành trình vĩnh viễn ấy.
Vừa mới hôm qua, hình ảnh một người anh tài hoa còn ngồi kia, trong khói thuốc và rung lên những nhịp cảm tuyệt vời của cây guitar cho bạn bè buông lời ca tiếng hát, thế mà giờ người đã ngàn trùng xa cách.
Mong anh bình yên trong cuộc hành trình mây khói của mình, nơi sẽ giúp anh gột bỏ những phiền lo nặng gánh của kiếp người.
Coi mọi sự nhẹ nhàng, vui vẻ đón nhận những gì đến với mình và không từ chối một ai, dẫu là khó lòng với người khác, chính điều ấy đã tạo nên một Vĩnh Phúc hồn nhiên, hơn tất cả những người hồn nhiên trên đời này, một Vĩnh Phúc bao dung và tinh tế, luôn lắng nghe, đồng điệu với bạn bè. Để rồi hôm nay chúng tôi ngồi đây với nhau và với một khoảng trống mênh mông, chỗ ngồi của anh. Biết là sẽ không bao giờ nhìn thấy anh ngồi đấy, trong khói thuốc, trong tiếng cười nhẹ tênh và đọc thơ, bình nhạc, cầm đàn du dương trong những giai điệu của chính mình, của bè bạn.
Dẫu sự xa cách là hữu hình, nhưng gắn kết và còn trong nhau sẽ là vô hình, là mãi mãi. Chúng tôi vẫn tin anh luôn trở về, trong mỗi cuộc hội ngộ, trong những phút giây sáng tạo và trong cả những câu chuyện đời thường đã từng có nhau.
Anh hãy đi để luôn có mặt ở nơi này, anh Phúc nhé!
LÊ NGUYỆT MINH
_____________________

VTH - Đọc "Kinh tuyến đen", tôi nói với nhà thơ Đoàn Vĩnh Phúc: "Anh sẽ bị ném đá cho coi! " Anh bảo anh không sợ, anh thích những gì thật mới lạ, thật mãnh liệt rồi lại ha hả cười bảo: "Vốn là anh bị mấy thằng cha xúi dại Anh in ra và no (không) ai đọc, đành đem vào kho cất! Huhu.. Đã nghèo mà dại em ơi! "(Trích mail anh gửi). Giờ đây anh đã bỏ đi rồi, VTH xin trích chùm thơ trong tập "Kinh tuyến đen" như một lời tiễn đưa người anh dễ mến và luôn hết lòng với bầu bạn...
  • Nhạc sĩ Vĩnh Phúc tên thật là Đoàn Đình Phúc, sinh năm 1953 tại Thừa Thiên – Huế. Khi viết truyện ngắn và phê bình văn học, anh ký bút danh Lê Vũ.
  • Sinh thời anh từng sống, dạy học và sáng tác tại Cam Ranh, Khánh Hòa.
  • Anh chuyển vào sống và làm việc tại TPHCM từ năm 2010, làm biên kịch tại Công ty M&T Pictures. Anh viết nhiều kịch bản phim truyện, đã xuất bản tập thơ Kinh tuyến đen, viết nhiều tiểu luận phê bình văn học và sáng tác nhiều ca khúc có giá trị….
  • Do bệnh nặng, anh đã từ trần giữa lúc tài hoa phát tiết với nhiều dự án sáng tác kịch bản, âm nhạc còn dang dở.
  • Lễ động quan sẽ diễn ra vào lúc 4 giờ 30 ngày thứ Sáu 24-5-2013 tại Giáo xứ Phaolô, Xuân Hưng, Xuân Lộc – Đồng Nai.
Em mở
tự do
để rốn em thơm phơi tràn bình minh dậy
để vai em trần trắng một đêm trăng
luân lạc mắt anh gió phơ phớ
cơn mơ rộn rịch
nhân gian quên chợ búa
ngõ dọc đường ngang lấm lem bụi
úp mặt vào hương em, ngủ
tự do
con sóng tung vào trời những diễn từ chúc tụng
trời trong veo mắt em, mật mã những vì sao
thành phố biển bắt đầu một ngày hoan lạc
không có chỗ cho tích tắc nhàm chán
cho khốn quẫn buồn nôn
tiếng cười em rơi như sóng
vỡ
giai âm của lưu ly dịu ngọt, say.


tự do
nữ thần Venus giăng tay mở
giai thừa, những giai thừa tình yêu
mưa không lời, mưa phi
nhạc Chopin lộng lẫy xiêm y
tự do
trút bỏ tư duy đen
khẩu phần không cần chia
một thế giới phẳng
em mở…
Từ cuối cánh đồng, cơn giông
giữa những câu chuyện phiếm về một thế giới phẳng rậm rịch
mảnh áo lót của nàng chợt dâng hương bưởi
chỏm núi đỏ tà dương, ngon như củ khoai sùng
lượm mót cánh đồng ký ức
tôi tìm thấy tôi trần truồng, không tuyệt vọng
mặc kệ những mưu đồ lũng đoạn
mặc kệ ngụy tín ngụy biện
tôi vác tôi đi, về quê, chân trần, lòng chân thật
vệt nắng xiên ngang vườn ổi, ban mai không vá
lưng áo mẹ mồ hôi, cánh tay trần em thắp trắng
tham nhũng ở rất xa, tham quyền như mây lặng
chú ve không nhả điệu sầu của bất cập
con chim không cần nhốt mình những nan tre tù ngục
giăng cánh bay
và tôi muốn ôm em, ban mai trinh trắng
giữa những mê ảo rồng rắn phỉnh lừa của một ngày
toàn cầu hóa, những văn tự bán mua đỏ chót
cánh môi em hồng nhạt , miền đất không dâm dật
tuyến nước bọt không lây nhiễm, không tự sát
bằng stress và im lặng
tôi trốn vào em
con sóng xô biển lớn
từ cuối cánh đồng, cơn giông
âm thanh sấm và thứ dịch vị trong veo, mùa hạ
bắt đầu làm lễ nghi tẩy rửa
cơn mê danh lợi
Đức tin
1.
cây gậy, đức tin của người mù không
đột nhiên ngắn đi
mắt nhắm lại, con vẹt hát mãi bài ca dối trá
ngực em thơm không phải hoài nghi
đức tin viên thành thuốc nổ giữa phố lạ
2.
tôi hóa thạch hay tôi mang đồng phục
đầy khát vọng cơn lũ chủ kiến hàm hồ
ngụy tín, bất tri tôi sơn lên khung cửa mở
đức tin hàn gắn thủy tinh vỡ
3.
đi hỏi đất, đất bảo, mầm hạt suy dinh dưỡng
chờ mùa sau thôi, thiếu máu
đi hỏi người, người nói tâm hồn bẩn
một sớm mai tự vẫn trước giàn thiêu
Ơi em mùa thu Hà Nội
Cho Nguyễn Liên
Ơi em, mùa thu Hà Nội
Chỉ một thở dài buồn thổ khói chân mây
Chỉ một mắt liếc mặt trời chợt ngã
Một vành cung môi cười thắp lại mờ sao
Hà Nội, ngày cứ phi, Hồ Tây mưa lao đao
Áo căng buồm chạy trắng một vai đầy
Anh lộ thiên, phím tình kêu, ngần ngại
Hà Nội, rứt ruột anh, mộng du xanh
Hà Nội, đêm hoa sữa nồng nàn, ngực ấm
Đường vô vi, em bay ngang bóng sao
Cuộc chữ chưa bày trăm năm đã cạn
Heo may gầy, tóc xõa ngọn gầy hao
Ơi em, mùa thu Hà Nội
Dưới gốc cây du em về lặng trắng
Lời của hương, lục địa vẽ chân mày
Ăm ắp gió, luân lạc một hồn cây
Hà Nội
Cho anh về trú mái hiên em, phố khói
Eo óc khóc cười quên mấy nỗi nhân gian
Sòng phẳng bằng thịt da
Chỉ có thể sòng phẳng khi hoàn toàn tự do
lựa chọn một màu áo, miếng phô- mát đầu bò
một kiểu tóc, màu son môi, loại nước hoa
một niềm tin, mặt trời
sột soạt chú ong chớp cánh đường bay
không phải hoa đỏ
là hướng dương vàng
Chỉ có thể sòng phẳng khi tự do suy nghĩ
nhấm nhá nhát cắt hiện sinh, nhai
miếng bánh vẽ mơ mộng
trực giác bay lên soi
một màu mắt
nguồn sáng vành cong một điệu cười
Chỉ có thể sòng phẳng khi đối thoại
về những vết lõm dị dạng, những nưn nứt suy đồi
và mở môi bằng tiếng của mình
không cần nhốt ẩn ức trong hõm mắt vòm họng
không cần dụn dịn tụng ca nhan sắc
như một giáo điều quen thuộc
Sòng phẳng cuối cùng là nhận diện
không phải bằng giấc mơ, chiếc mặt nạ
bằng thịt da
phơi mở
Đoàn Vĩnh Phúc
(VTH trích từ tập Kinh tuyến đen)
Nguồn: Vũ Thanh Hoa

No comments:

Post a Comment