Trang

Saturday, August 11, 2012

THI TÀI SIÊU ĐẲNG, THI TÂM SIÊU VIỆT, HAY THI SỰ SIÊU RÙM BENG?!

Tôi chưa gặp ông Hoàng Quang Thuận, không được dự tọa đàm về thơ của ông, nhưng nghe nói chỉ một đêm mà ông cho ra hơn 140 bài thơ. Dư luận vừa “rùm beng” việc thơ của ông Hoàng Quang Thuận được Hội Nhà Văn Việt Nam tổ chức hội thảo, cùng những lời tâng bốc, ca tụng, tán dương đến tận “mây xanh”, cứ như có vẻ, bao hồn thiêng Yên Tử, bao núi non, sông suối, linh khí của của đất trời, lòng người và cả Ông Vua Trần Nhân Tông cũng phải “ngồi bật dậy” mà thưởng thức, mà ngỡ ngàng, phẩm bình và chiêm bái những áng thơ hay, những ý tưởng lớn lao của bậc kì tài Hoàng Quang Thuận ở thế kỷ hai mươi mốt…

Tôi đọc và nghe thấy khá nhiều cử tọa có “chức sắc, hay đã từng có chức sắc” trong giới hoạt động  chính trị, kinh tế, văn hóa… có mặt trong hội thảo, hay viết bài và cả điện thoại để khen ngợi nồng nhiệt… điều đó cũng là lẽ thường tình!
Nhưng khốn nỗi, người ta cố ý, hay cố tình gán cho ông nhà thơ có tên Hoàng Quang Thuận với bao lời lẽ quá lên, vống lên, mà có khi chính ông tác giả “Thi vân Yên Tử” cũng cảm thấy “xấu hổ” nếu không muốn nói “ tự ái”, nếu còn chút lòng tự trọng! Thôi thì việc hội thảo, việc tôn vinh thi ca, hay tôn vinh ai đó có (hoặc... nếu có) thi tài siêu đẳng thi tâm siêu việt, có công trình lưu truyền hậu thế, âu cũng là “phải đạo”. Tuy nhiên, việc tổ chức hội thảo ồn ào và tốn kém (tiền túi của nhân vật ngạo nghễ đón nhận lời khen ngợi nức nở, hay tiền túi của mạnh thường quân giấu mặt?) cuối cùng để rút ra được điều gì? Bạn đọc có nhờ hội thảo mà có thêm tư duy thẩm mỹ không? Văn chương nước nhà có nhờ hội thảo mà có thêm kiệt tác văn chương hoặc khuynh hướng sáng tạo không? Cả cái được và chưa được đã hiện hữu, hay đang ở “tập mờ” của nền thi ca Việt cả trong quá khứ, hiện tại và tương lai?!…
Việc ông Quang Thuận chỉ trong vòng có một đêm mà viết ra hơn 140 bài thơ ở một nơi và một chủ đề, viết tay, hay đánh máy có lẽ cũng không kịp! Thôi thì người sáng tác muốn viết theo cách nào, truyền thống có vần, có điệu, có niêm, có luật, hay thể tự do, các loại trường phái… nhưng không được “vô chính phủ”( ý nói miễn là thơ) có sao đâu. Nhưng tôi thực sự ngỡ ngàng và “ bái phục”! Chả thế mà có thông tin: Ông Phạm Khắc Lãm, Nguyên Tổng giám đốc Đài truyền hình Việt Nam đã tức cảnh sinh tình: “Tôi tưởng theo anh thăm Yên Tử/ Nào ngờ lạc bước chốn thi vân/ Hoàng Quang cửa Phật soi câu chữ/ Thuận dòng rửa sạch chốn bụi trần”. Cụ già Trung Nghĩa- 82 tuổi cho rằng “Thi Vân Yên Tử” bừng soi sáng- mở rộng hồn tôi với đất trời”,... Đến nay hiện đã có hàng chục tờ báo ở Trung ương và địa phương, từ báo Nhân Dân, Hà Nội Mới, Sài Gòn Giải Phóng đến các báo Hạ Long, Quảng Ninh, Thể thao- Văn hóa... đều đã có bài đăng tải về “hiện tượng thơ Hoàng Quang Thuận”.
Thậm chí trên trang web Hội Nhà văn VN có người còn khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Giữa thời buổi thơ in ra nhan nhản, chủ yếu xoay quanh đề tài tình yêu hoặc co vào suy tưởng chiêm nghiệm cá nhân, đôi khi rối mù tắc tị…thì “Thi Vân Yên Tử” và “Ngọa Vân Yên Tử” như một áng mây lành, thoát tục, trong trẻo đến lạ lùng dắt người đọc vào chốn Bồng Lai, rũ bỏ bụi trần trở về với bản ngã thiện tâm trong mỗi con người…”

Công nhận tâm thế thi nhân lúc này đây thật “an nhiên tự tại”. Một lần nữa tôi xin bái phục Hoàng Quang Thuận và cuộc hội thảo thành công tốt đẹp! Anh đúng là bậc kì tài, kiểu như Phạm Ngũ Lão trong “Người đan soạt làng Phù Ủng”, có điều cái soạt của tác giả “Thi vân Yên Tử” chắc chắn để đựng "hồn thơ lai láng”! Xin phép ngâm ngợi lại một tuyệt phẩm “made in Hoàng Quang Thuận” được Chủ tịch Hội Nhà văn VN trích dẫn công khai tán tụng rộn ràng ngay tại Hội thảo:.
                 ... Sớm cưỡi mây chơi cùng non biếc
                      Đêm về bến nghỉ lót trăng nằm
                      Tiếng sáo thiền ca vui bất tận
                    Ngập tràn Yên Tử trăng trong trăng…



Chao ôi! Biển đảo Việt Nam đang “sôi lên sùng sục”, máu xương đã đổ và dường như sẽ còn phải đổ đấy! Đời sống vật chất và tinh thần, cả những áp bức, bất công của đại bộ phận dân chúng cần lao còn khổ lắm đấy! Vậy mà thi sỹ Việt % lẽ nào lại có thể an nhiên tự tại với những vần thơ “ sung sướng” như vậy lúc này được chăng?!
Đúng là thơ và cách thẩm thơ của tầng lớp trên “tầng lớp thoát tục”- Có lẽ ông nhà thơ Hoàng Quang Thuận chả phải lo nghĩ gì về gia đình, con cái, làng mạc, xóm thôn, quê hương đất nước nữa… sướng thật! Tại sao các nhà thơ của Nước Nam ta  không học ông nhà thơ nầy rồi gửi dự giải NOBEN , rồi về “cưỡi mây” thả diều cho sướng
nhẩy!?                                                                                               
                                                                                                  
Tây Nguyên 10/8/2012
HỮU KIM
Nguồn: Lê Thiếu Nhơn

No comments:

Post a Comment