Trang

Sunday, June 16, 2013

NGUYỄN ĐỨC TÙNG – THỜI GIAN TRÔI CHẬM HƠN KHI NGHĨ VỀ ĐẤT NƯỚC


TUYỆT THỰC
Anh đã uống tới giọt nước cuối cùng
Ăn hạt cơm cuối cùng
Nước thơm mùi cơn mưa
Cơm thơm đồng lúa
Giờ đây anh ngồi nhắm mắt
Sau mí mắt tối đen
Anh nhìn thấy con đường của mình
Xuyên qua bóng tối, xuyên qua đất
Đến nơi sâu nhất
Lặng lẽ tận cùng các rễ cây
Tim anh đập chậm lại
Máu anh chảy chậm
Thời gian trôi chậm hơn khi có người nghĩ về đất nước
Về đói khát
Mặt anh không có nước mắt
Nước mắt anh chảy tràn trên mặt những anh em
Nguyễn Đức Tùng

1 comment:

  1. Bài thơ hay quá ! cho em copy đem về blog em anh nhé !

    ReplyDelete