Trần Nhương đến thăm Hoàng Cát |
Cát nằm trên giường, sắc diện chưa đến nỗi nào mặc dù sút 5 kg. Chơi với nhau nhiều lúc câu thơ tung tẩy mà ít khi nói với nhau về đời sống. Tính Cát lại không hay kêu ca.
Hôm
nay hỏi ra mới biết Hoàng Cát bị thương mất một cẳng chân ngày 20-12-1969 đúng
dịp Tết âm lịch, tại Quảng Đà. Cát làm tại nhà máy Cơ khí Trần Hưng Đạo gần 20
năm. Do thương binh nên anh về mất sức năm 1980. Bây giờ hàng tháng anh chỉ có
trợ cấp hơn 1 triệu đồng, nghe đâu sẽ chỉnh lên 1,5 triệu. Cát bảo đã được lĩnh
chó đâu.
Tôi
ngạc nhiên hỏi thế không có trợ cấp thương binh à ? Cát nói đếch có gì “thương
binh thật thì không trợ cấp, thương binh rổm thì nhận tiền. Đời nó chó thế mày
ạ…” Rồi vợ chồng Hoàng Cát bảo tôi họ xếp thương tật của Cát loại thấp
nhất trong thứ bậc thương binh. Trời đất mất một cẳng chân mà chỉ ngang anh mất
một ngón tay…”Tao đếch thèm phong bì chúng nó nên nó xếp cho mình loại bét, tao
thương cái chân tao dại dột bỏ lại Quảng Đà…”.
Hoàng
Cát còn bị nạn 16 năm vì thiên truyện ngắn nổi tiếng "Cây táo ông
Lành". Tôi nhức buốt trong lòng khi nghe bạn nói. Tại sao lại bất
công như thế nhỉ. Hy sinh cho đất nước để rồi bọn tham nhũng, bọn cường quyền,
bọn sâu bọ ăn ngập miệng. Tôi thầm nghĩ chả nhẽ "Cây táo.." vẫn đang
di căn theo đuổi đời Hoàng Cát ?
Thương
bạn tôi mà chỉ biết kêu lên liệu có ai nghe thấu, hỡi những ông đầy tớ nhân dân
.
Sắp tới trị xạ chắc Cát cần có tiền để lo mà vợ chồng Hoàng Cát quá nghèo. Rất mong các nhà hảo tâm giúp đỡ một nhà thơ, thương binh, tác giả thiên truyện ngắn nổi tiếng "Cây táo ông Lành".
Chân cụt của nhà thơ Hoàng Cát |
Giấy chứng nhận thương binh của Hoàng Cát |
Sắp tới trị xạ chắc Cát cần có tiền để lo mà vợ chồng Hoàng Cát quá nghèo. Rất mong các nhà hảo tâm giúp đỡ một nhà thơ, thương binh, tác giả thiên truyện ngắn nổi tiếng "Cây táo ông Lành".
TRẦN
NHƯƠNG
Nguồn: TNc
Tôi tin câu này của Hoàng Cát"Tao không có phong bì nên chúng xếp tao loại thấp nhất". Hồi tôi nằm viện với anh thương binh mù cả hai mắt vì đánh trận Thành Cổ(?, anh tâm sự nó đòi phong bì không có nên xếp anh loại 2/4. Ở quê tôi loại thương binh "chạy" rất nhiều, thấy người không có bị chi cũng xếp thương binh. Chúng nó có cả một đường dây chạy TB, bây giờ thì đường dây da cam
ReplyDeleteCảm ơn Bác chủ nhà vanchuongplusvn.blogspot đã là một nơi kết nối các tấm lòng, sau khi đọc một loạt bài của các NV,NT về tình hình bệnh tật, cũng như tình cảm, sự yêu mến của bạn bè đã viết về NV Hoàng Cát. Theo số điện thoại ở đây, tôi cũng đã điện thoại thăm hỏi và đã thưa chuyện cùng cả hai vợ chồng NV Hoàng Cát, vì điều kiện công tác nên tôi chưa về Hà Nội được, nên tôi cũng có hẹn với hai vợ chồng chú Hoàng Cát là sẽ đến thăm. Và tôi cũng sẽ hoàn thành công việc đã nhờ em Nguyễn Chiến Thắng thưa chuyện cùng NV Đỗ Hoàng. Chúc ngôi nhà vanchuong của Bác ngày càng khang trang cùng các khách quý, bạn bè văn chương nườm nượp ghé thăm, những điều an lành tốt đẹp, cùng một Giáng sinh an bình, hạnh phúc. Tôi cũng rất muốn được biết Bác là ai? Vì tôi cứ áy náy, cảm thấy " mắc nợ " rất nhiều với một người chả biết tôi là ai, mà lại giành cho tôi quá nhiều sự ưu ái như vậy? Dù sao thì đây cũng là nơi chốn tôi rất hay ghé, mỗi khi rảnh chút thời gian. Xin gửi tới riêng Bác Chủ nhà những lời cảm ơn trân trọng nhất của Lê Phương Dung.
ReplyDeleteThật cảm động về tình đời, tình người, của bác Trần Nhương, và chị Lê Phương Dung với nv Hoàng cát. Giá cái gì cũng được Đảng và nhà nước ta lo chu đáo thì phúc đức cho đất nước quá.
ReplyDeleteThật cảm động về tình đời, tình người, Tôi ngạc nhiên hỏi thế không có trợ cấp thương binh à ? Cát nói đếch có gì “thương binh thật thì không trợ cấp, thương binh rổm thì nhận tiền. Đời nó chó thế mày ạ…” Rồi vợ chồng Hoàng Cát bảo tôi họ xếp thương tật của Cát loại thấp nhất trong thứ bậc thương binh. Trời đất mất một cẳng chân mà chỉ ngang anh mất một ngón tay…”Tao đếch thèm phong bì chúng nó nên nó xếp cho mình loại bét, tao thương cái chân tao dại dột bỏ lại Quảng Đà…”.
ReplyDeleteHiện tôi đang làm gia sư dạy kèm cho các trung tâm gia sư tphcm