Như chúng tôi vừa nêu, trên trang đầu luận án tiến sĩ của mình, nghiên cứu sinh
Nguyễn Thanh Tú đã cam đoan, thề rằng: “ĐÂY LÀ CÔNG TRÌNH CỦA RIÊNG
TÔI!”. Thế mà sau 5 năm, khi từ luận án tiến sĩ chuyển thành cuốn sách
chung mang tên Trần Đình Sử - Nguyễn Thanh Tú, ông Trần Đình Sử đã khui ra sự
thật này, phủ nhận hoàn toàn lời thề của ông Tú khi bảo vệ luận án TS: “Thi
pháp truyện ngắn trào phúng Nguyễn Công Hoan là chuyên luận đã được ấp ủ từ đầu
những năm tám mươi khi tôi bắt đầu viết thi pháp thơ Tố Hữu. Những ý tưởng được
tích lũy dần cho đến khi gặp Nguyễn Thanh Tú, một người ham học hỏi, làm việc
đầy sáng tạo, năng nổ, góp phần quyết định cho việc hoàn thành bản thảo. Đây là
công trình chung, kết quả làm việc phối hợp chặt chẽ của tôi và tiến sĩ Nguyễn
Thanh Tú.”
TRẦN MẠNH HẢO: MƯỜI BẢY NĂM TRƯỚC, PGS TS NHÀ VĂN NGUYỄN
THANH TÚ ĐÃ ĂN CẮP LUẬN VĂN TIẾN SĨ
Một con người có án ăn cắp luận án tiến sĩ như Nguyễn Thanh Tú lại nhảy ra bênh đảng, bảo hoàng hơn vua, thì người được bênh cũng chẳng vinh dự gì...
*
Trên blog TỄU của tiến sĩ Hán Nôm Nguyễn Xuân
Diện, chúng tôi vừa đọc bài báo rất thiếu tính khoa học, rất hàm hồ, rất ngụy
biện của PGS. TS. Nhà văn Nguyễn Thanh Tú, nguyên Phó tổng biên tập tạp chí Văn
Nghệ Quận đội có tên: “Khẳng định vai trò lãnh đạo của Đảng trong Hiến pháp
là hợp lý, hợp tình” của PGS. TS. Nhà văn Nguyễn Thanh Tú, nguyên Phó Tổng
biên tập Tạp chí Văn Nghệ Quân Đội (1)
.
Nay chúng tôi (Trần Mạnh Hảo) xin
gửi tới quý báo bài viết dưới đây, đã in trên báo và in trên mạng Internet từ
năm 2004 vạch trần trò láu cá của thầy trò GS.TS. Trần Đình Sử và nghiên cứu
sinh Nguyễn Thanh Tú, trong một vụ án đạo văn mờ ám tạo thành “luận án tiến sĩ”
của Nguyễn Thanh Tú để bạn đọc rộng đường dư luận.
.
Một con người có án ăn cắp luận án
tiến sĩ như Nguyễn Thanh Tú lại nhảy ra bênh đảng, bảo hoàng hơn vua, thì người
được bênh cũng chẳng vinh dự gì... Bài viết của chúng tôi trả lời ông Nguyễn
Thanh Tú có tên: “Khi hai thầy trò là đồng tác giả luận án tiến sĩ ngữ văn”
dưới đây:
.
Khi hai thầy trò là đồng tác giả
Luận án Tiến sĩ Ngữ văn
.
Báo Gia Đình & Xã Hội số 153
(463) ra ngày 23/12/2003 có in bài: “Về tác giả chuyên luận ‘Thi pháp
truyện ngắn trào phúng Nguyễn Công Hoan’ của TS. Nguyễn Thanh Tú”, nhằm đáp
lại bài “Ai là tác giả thật của ‘Thi pháp truyện ngắn trào phúng Nguyễn Công
Hoan?” của chúng tôi (tức Trần Mạnh Hảo) cũng in trên tờ báo đã dẫn số 143
ngày 29/11/2003.
.
Đoạn cuối cùng bài báo của mình, TS.
Nguyễn Thanh Tú viết: “Bài viết của anh Hảo chứng tỏ anh chẳng những
không biết mối quan hệ đặc biệt của người hướng dẫn khoa học và nghiên cứu sinh
mà còn tùy tiện xuyên tạc.”
.
Trong bài viết này, chúng tôi xin
trao đổi với ông Nguyễn Thanh Tú 2 vấn đề:
.
1. Về mối quan hệ đặc biệt giữa người
hướng dẫn khoa học, GS TS. Trần Đình Sử và nghiên cứu sinh Nguyễn Thanh Tú ra
sao?
.
2. Trần Mạnh Hảo hay Nguyễn Thanh
Tú, ai là người “tùy tiện xuyên tạc”?
.
Trước khi vào vấn đề chính, chúng
tôi cần tóm tắt vài nét về bài báo “Ai là tác giả thật của thi pháp truyện
ngắn trào phúng Nguyễn Công Hoan?” in trên tờ báo đã dẫn.
.
Số là, năm 1996, ông Nguyễn Thanh Tú
có hoàn thành luận án tiến sĩ nhan đề: “Từ quan niệm nghệ thuật đến
nghệ thuật ngôn từ trong truyện ngắn trào phúng của Nguyễn Công Hoan” dày 179
trang khổ A4. Trên trang đầu tiên của luận án có lời cam đoan và chữ ký của
nghiên cứu sinh Nguyễn Thanh Tú, viết như đinh đóng cột như sau: “LỜI
CAM ĐOAN: Tôi xin cam đoan đây là công trình nghiên cứu của riêng tôi. Các số
liệu, kết quả nêu trong luận án là trung thực và chưa từng được ai công bố
trong bất kỳ công trình nào khác.”
.
Thế mà chỉ 5 năm sau, người ta thấy
luận án trên của TS. Nguyễn Thanh Tú được xuất bản với một tên khác: “Thi
pháp truyện ngắn trào phúng Nguyễn Công Hoan” mang tên 2 đồng tác giả:
GSTS. Trần Đình Sử và TS. Nguyễn Thanh Tú (NXB Đại học QG Hà Nội 2001). Trong
bài báo đã dẫn, chúng tôi nêu ra nghi vấn: thế thì ai là tác giả thật của
luận án tiến sĩ trên, ông Sử hay ông Tú, và nếu một luận án tiến sĩ do hai thầy
trò đồng tác giả như thế liệu có hợp pháp chăng?
.
1- Về mối quan hệ đặc biệt giữa
người hướng dẫn khoa học - PGS.TS Trần Đình Sử - và nghiên cứu sinh Nguyễn
Thanh Tú.
.
Như chúng tôi vừa nêu, trên trang
đầu luận án tiến sĩ của mình, nghiên cứu sinh Nguyễn Thanh Tú đã cam đoan, thề
rằng: “ĐÂY LÀ CÔNG TRÌNH CỦA RIÊNG TÔI!”. Thế mà sau 5 năm, khi từ
luận án tiến sĩ chuyển thành cuốn sách chung mang tên Trần Đình Sử - Nguyễn
Thanh Tú, ông Trần Đình Sử đã khui ra sự thật này, phủ nhận hoàn toàn lời thề
của ông Tú khi bảo vệ luận án TS: “Thi pháp truyện ngắn trào phúng
Nguyễn Công Hoan là chuyên luận đã được ấp ủ từ đầu những năm tám mươi khi tôi
bắt đầu viết thi pháp thơ Tố Hữu. Những ý tưởng được tích lũy dần cho đến khi
gặp Nguyễn Thanh Tú, một người ham học hỏi, làm việc đầy sáng tạo, năng nổ, góp
phần quyết định cho việc hoàn thành bản thảo. Đây là công trình chung, kết quả
làm việc phối hợp chặt chẽ của tôi và tiến sĩ Nguyễn Thanh Tú.”
.
GSTS. Trần Đình Sử khẳng định rằng
không chỉ khi cuốn sách: “Thi pháp truyện ngắn trào phúng Nguyễn Công Hoan” của
hai đồng tác giả trên ra đời, mà ngay cả luận án tiến sĩ: “Từ quan niệm nghệ
thuật đến nghệ thuật ngôn từ trong truyện ngắn trào phúng của Nguyễn Công Hoan”
đã là cuộc kết hợp giữa hai thầy trò Trần Đình Sử - Nguyễn Thanh Tú. Thế thì
việc ông Tú cam đoan trên trang đầu của luận án tiến sĩ do ông bảo vệ đầu năm
1997 rằng đây “LÀ CÔNG TRÌNH NGHIÊN CỨU CỦA RIÊNG TÔI” hoàn toàn
là một sự thiếu trung thực. Vì nếu ông Tú viết trên trang đầu của luận án TS
trên rằng: “Tôi xin cam đoan đây là công trình của hai thầy trò chúng tôi là
PGSTS. Trần Đình Sử - Nguyễn Thanh Tú” đúng như lời ông Sử sau này khai ra, thì
ông Tú đến 100 năm nữa cũng không lấy được học vị tiến sĩ. Trong bài trả lời
chúng tôi như đã dẫn, ông Tú cũng phải thừa nhận rằng cái luận án tiến sĩ mà
ông nói dối rằng của riêng ông, thực ra là của chung 2 thầy trò như ông Sử đã
tuyên bố; ông Tú thừa nhận: “Xét ở phương diện ý tưởng khoa học và
phương pháp nghiên cứu, người hướng dẫn hoàn toàn có thể là đồng tác giả của
một luận án khoa học do nghiên cứu sinh thực hiện”.
Cũng trong bài trên, ông Tú tiếp tục
khai ra sự thật mà thầy mình đã đưa ra ánh sáng trước đó, rằng: “Ý tưởng
khoa học về đề tài luận án của tôi được GS. Trần Đình Sử ấp ủ từ khi ông viết
Thi pháp thơ Tố Hữu”. Hóa ra ông Sử đã thai nghén chuyên luận này từ đầu
những năm 80, nghĩa là trước khi ông Tú bảo vệ “thành công” cái luận án do hai
thầy trò là đồng tác giả ít nhất là 15 năm. Suốt 15 năm ấy “những ý tưởng
được tích lũy dần cho đến khi gặp Nguyễn Thanh Tú” như lời ông Sử, mới
thành luận án tiến sĩ chung, thành sách chung của hai thầy trò! Nghĩa là trước
khi ông Tú bảo vệ luận án TS về nghệ thuật trào phúng trong truyện ngắn Nguyễn
Công Hoan, ông Sử đã bỏ ra 15 năm suy nghĩ, ấp ủ, nghiền ngẫm, thai nghén cái
chuyên luận này mà khi đứng trước Hội đồng khoa học, ông Tú đã thề rằng nó là
của riêng mình! Đây là điều đáng trách nhất của cả ông Sử và ông Tú! Hóa ra các
ông cùng rắp tâm lừa Hội đồng khoa học, lừa Bộ GD&ĐT ư? Phải chăng đây
chính là mối quan hệ đặc biệt giữa người hướng dẫn khoa học PGS.TS Trần Đình Sử
và nghiên cứu sinh Nguyễn Thanh Tú? Trong bài báo trả lời chúng tôi, ông Nguyễn
Thanh Tú đã lờ đi hai điều then chốt nhất của vấn đề là lời thề của ông trước
khi bảo vệ luận án TS và lời thú nhận của ông Trần Đình Sử rằng đây là công
trình chung của 2 thầy trò khi nó còn trong trứng nước, tức là khi nó chưa
thành bản luận án TS mang tên ông Tú!
.
Như vậy, luận án tiến sĩ của riêng
Nguyễn Thanh Tú (thực chất là đồng tác giả của hai thầy trò) kia, liệu có phạm
quy, có danh chính ngôn thuận, có đúng luật pháp hay không thì xin thanh tra Bộ
GD&ĐT, Hội đồng khoa học khoa Ngữ Văn Trường Đại học Sư Phạm và Bộ
GD&ĐT hãy trả lời trước công luận.
.
2- Trần Mạnh Hảo và Nguyễn Thanh Tú,
ai là người “tùy tiện xuyên tạc”?
.
Khi cả hai thầy trò Trần Đình Sử và
Nguyễn Thanh Tú cùng ra trước công luận thú nhận một sự thật đau lòng rằng: cái
luận án ông Tú thề rằng của riêng mình kia thực ra do hai thầy trò là đồng tác
giả, thì vấn đề khi đem in nó thành sách, các ông có bổ sung 2% hay 20% hoặc
80% cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Bằng lời nói đầu cuốn sách của ông Sử, bằng
bài báo trả lời chúng tôi của ông Tú, chính ông Tú là người đã “tùy tiện xuyên
tạc” sự thật của chính các ông bằng một lời thề thiếu trung thực trước Hội đồng
khoa học Trường ĐHSP Hà Nội năm đầu năm 1997 đó sao?
.
Nguyễn Thanh Tú lên án chúng
tôi: “...Anh đã xuyên tạc trắng trợn sự khác nhau giữa luận án và sách.
82.000 chữ trừ đi 65.000 chữ là 17.000 chữ, là trên 20% chứ không hề là 2% như
anh Hảo nói để rồi quy kết tôi là “không trung thực” khi làm luận án và suy
diễn vu vơ rằng GS. Trần Đình Sử “viết giùm cho học trò” (!).
.
Thưa ông Nguyễn Thanh Tú, chính ông
đã xuyên tạc ý GS.Trần Đình Sử trong lời nói đầu nơi cuốn sách đồng tác giả với
ông rằng: “Đây là công trình chung...” của 2 thầy trò đó ư? Ý GS Sử nói
trong văn mạch, trong văn cảnh đã dẫn rằng: công trình chung của 2 thầy trò này
là chung từ thuở còn chưa có hình hài, nghĩa là từ thuở chưa có bản luận án
mang tên ông Tú, chứ không chỉ là công trình chung của riêng cuốn sách. Cũng
như ông Tú đã thừa nhận trong bài trả lời chúng tôi rằng: (xin lược dẫn điều đã
dẫn trên): “Người hướng dẫn hoàn toàn có thể là đồng tác giả của một luận án
khoa học do nghiên cứu sinh thực hiện!”.
.
Vì sao hai ông Tú và Sử lại đem một
luận án TS mang tên X ra in rồi biến nó thành thành cuốn sách khác với cái tên
gọi khác là Z như thế? Việc làm này là trung thực ư, khoa học ư? Chưa hết, ông
Tú còn tung hỏa mù rằng các ông đã gia công thêm 20% từ luận án sang sách, rồi
khi thì thề là của riêng tôi, khi thì cùng ra công luận thú nhận là đồng tác
giả? Ông Tú ngồi đếm chữ rằng sách dôi ra so với luận án những 17.000 chữ,
nghĩa là sách thêm 20% so với luận án! Cứ cho là cuốn sách chỉ mang tới 80%
luận án đi nữa thì cũng không thể tùy tiện đổi tên luận án từ X sang tên gọi Z
của sách được? Bản chất của cuốn sách vẫn là luận án vì nó chiếm tới 8 phần 10
cơ mà! Số trang ở sách dôi ra so với luận án là do sách chú thích dưới từng
trang, còn phần luận án chú thích được dồn vào cuối. Trang 156 của sách, các
ông có đưa vào thêm 13, 5 trang gọi là phần “Nguyên tắc ‘lột mặt nạ” và “nguyên
tắc dùng cái tục” mà ông Tú khoe khoang một cách khôi hài rằng chỉ 2 tiểu mục
này cũng “Tương đương với 2 công trình khoa học” (!).
.
Cứ theo đà tự phong ngút trời mây
này, cuốn sách của thầy trò ông Tú có thể còn cỡ vài ba trăm công trình khoa
học nữa cũng không biết chừng! Chúng tôi xin lấy vài ví dụ về sự “lên đời” từ
luận án hóa thành sách ra sao? Ví dụ như trang 16 của sách so với luận án là
dôi ra hơn nửa trang vì thêm ý kiến của Nguyễn Đức Đàn. Trang 22, 23 sách cũng
trích thêm ý kiến của Nguyễn Đức Đàn dôi ra nửa trang (sách in sai là Nguyễn
Đức Đà, chú thích cuối trang sai là Nguyễn Đức Đàm!). Trang 29 sách chỉ thêm đề
mục (II) tương đương với luận án trang 16. Trang 30 của sách so với trang 17
luận án thêm 2 chữ “Sau này”. Cũng trang 30 đổi chữ “luận án“ trang 17 thành
“chuyên luận” trong sách. Trang 31 sách thêm 8 dòng so với trang 18 luận án,
cốt để tâng bốc “Thi pháp”. Ví dụ khác như trang 111 luận án dòng cuối cùng
viết “ thế kỷ này” thì ở sách trang 133, dòng cuối cùng sửa thành “Thế kỷ XX”.
Mặc dù bìa sách và bìa phụ đề tên 2 vị là đồng tác giả, nhưng chỉ ở chương đầu
đã ba lần lặp lại dòng chữ “Tôi nhấn mạnh - N.T.T” thay vì chính ra phải
chua rằng “Chúng tôi nhấn mạnh: T.Đ.S. và N.T.T.”!
.
Khi vấn đề chính đã được giải quyết,
dù ông Tú có cố chứng minh từ luận án đến sách rằng hai ông đã gia công 20%
hoặc 80% cũng không làm ảnh hưởng đến cái sai rất lớn là cả hai thầy trò ông đã
lừa Bộ GD&ĐT đầu năm 1997 trong cuộc bảo vệ luận án TS ở Trường ĐHSP Hà
Nội, nhằm cốt để lấy tấm bằng TS cho riêng ông Tú; vì ông Sử lúc đó đã là
PGS.TS, còn cần gì lấy thêm một nửa bằng Tiến sĩ nữa từ luận án đồng tác giả
kia?
Trần
Mạnh Hảo (19-2-2004)
No comments:
Post a Comment