“Ký hiệu đời tôi là một chấm xanh - xanh
ngắt
Ký hiệu thơ tôi là sự
minh bạch trong rắc rối đến khôn cùng
Thế mới là tôi
Thế mới là đời
Thế mới là thơ
Tất cả hòa nhập lại như
ánh sáng trộn cùng bụi”.
Trong ngày thơ Nguyên Tiêu
năm nay tại Văn Miếu, không khí thơ đặc biệt là người yêu thơ sao quá rộn ràng
và đông đúc. Thơ thực sự chiếm một vị trí không thể thay thế trong đời sống
tinh thần của người dân? Hay chúng ta quá ít những sinh hoạt tinh thần có ý
nghĩa thực sự đến nỗi ngay như Ngày thơ Việt Nam cũng chỉ là nơi để đám đông như
nước theo dòng, tàu dồn toa một cách vô thức. Họ đến vì không còn nơi nào hấp
dẫn hơn, đến để hẹn nhau làm một việc gì đó, đến vì tò mò xem xem thế nào. Tôi
cũng ở trong đám đông ấy, cũng bị dòng người xô cuốn, cũng vỗ tay, cũng ngước nhìn,
nhẩm đọc thơ đang được chuẩn bị để thả lên trời. Rồi tôi rút ra khỏi đám đông
khi chạnh nhớ về nhà thơ Phùng Khắc Bắc.
Sinh thời Phùng Khắc Bắc
chỉ in duy nhất một tập thơ, lại do bạn bè lục lọi tìm kiếm trong các hốc tủ cũ
kỹ của ông mà in ra. Nhà văn Xuân Thiều, người biên soạn, tuyển chọn viết: “…
Tập thơ Một chấm xanh được tuyển chọn, biên soạn từ di cảo, sau khi
anh mất. Trước đó, ít ai biết anh có làm thơ. Anh sống lặng lẽ, viết lặng lẽ,
và viết xong cũng lặng lẽ cất vào tủ. Khi tập thơ được in ra, bạn đọc mới ngạc
nhiên. Hồn thơ anh như một thứ gỗ trầm bỏ quên trong rừng. Bàn về thơ anh là
một sự khó. Chỉ riêng việc anh tự ví mình, tự vẽ mình thành một chấm xanh cũng đủ
gợi cảm. Một chấm xanh chứ không một chấm đỏ, chấm vàng, chấm đen... Một
chấm chứ không phải một nét, một gạch, một khối... Cái chấm xanh kia làm
ta liên tưởng tới một điều gì đó trong sáng, đầy đặn, giản dị và tốt lành”.
Phùng Khắc Bắc mất ở tuổi 46, khi mà sức nghĩ sức viết đang ở độ chín. Ông sống
thầm lặng và viết cũng thầm lặng. Ở ngôi nhà số 4 Lý Nam Đế, một trong những cái nôi của
văn chương mà không ai biết ông làm thơ, viết văn. Ông rất sợ ai đó ăn to nói
lớn, đặc biệt là những tuyên ngôn văn chương. Khi ấy ông lặng lẽ rút vào mình.
Hẳn nhiên ông đến với văn chương theo lý lẽ của riêng mình, cái lý lẽ không
phải người nào cũng hiểu. Hãy nghe ông viết về mẹ: “Không có trái bom nào rơi
trúng mái nhà mẹ/ Không có viên đạn nào bắn thủng mái nhà mẹ/ Chỉ có đứa con
trai đi xa/ Chỉ có sự chờ đợi nặng nề giọt xuống/ Đã xuyên thủng mái nhà thành
những lỗ to, lỗ nhỏ khác nhau… Mẹ vẫn nói đời mình như nắng trận mưa cơn/ Mái
rạ của mẹ cũng không thủng lỗ chỗ/ Nếu con chỉ ra đồng, ra chợ/ Chứ không phải
đi vào chiến tranh”.
Cái hơi thơ như thản nhiên,
như kể lể về những gì xung quanh một cách khách quan, trật tự, không bóng bẩy,
không gân cốt mà sao vẫn cho bạn đọc sự bàng hoàng. Thơ Phùng Khắc Bắc khá nhất
quán ở giọng điệu này. Tôi cho rằng khi viết những câu thơ này, lòng ông phải
rất thanh thản, thậm chí giấu biệt đi những đớn đau dằn vặt mà thanh thản mới
có thể bình thản viết về nỗi đau tài tình đến vậy. Cái thanh thản của Phùng
Khắc Bắc chính là sự thanh thản một cách lạ thường của người lính trước giờ nổ súng.
Người lính trước giờ nổ súng chắc chắn đã trở thành lịch sử chứ không phải
riêng của bất kỳ một cá nhân nào.
Chỉ có thanh thản đến vô
biên mới viết được những dòng thơ sau: Buổi sớm/ Nắng xiên nghiêng/ Anh nằm
ngửa/ Mái nhà có mắt nhìn anh/ Người lính/ Lần đầu tiên giật mình…/ Những hạt
bụi nhảy múa rung rinh/ Những con đường sáng lên như nắng.
Những con đường sáng lên
như nắng. Có thể tưởng tượng được không, người con ấy, người mẹ ấy lại nhìn ra
một con đường ấy. Thơ Phùng Khắc Bắc phảng phất hương vị thiền chính là ở chỗ
này. Ông thiền trong lỗ thủng chiến tranh. Ông thiền khi cùng một hoàn cảnh có
thể người khác đã hoảng loạn, mất phương hướng. Thơ ca khiến con người vụt lớn
chính là như thế.
Đọc thơ Phùng Khắc Bắc,
thấy rất rõ ông chủ động và chủ trương mô tả cuộc sống thực nhất như nó vốn có.
Nhưng là cuộc sống thực đã qua chưng cất, qua lăng kính của nhà thơ nên nó vượt
lên trên sự thực, nó là một sự thực khái quát, một sự thực chung cho rất nhiều
người, cho một không gian và thời gian dài rộng: “Núi Thái Sơn rất cao
nhưng vẫn là một chiều cao/ Con không được lấy chiều cao ấy mà đo công lao của
cha/ Nếu dùng chiếc cân, nếu dùng cây thước, để làm rõ ra tình yêu thì đó là
điều tàn nhẫn của con người/ Hãy lương thiện hơn trong việc này, nếu con không
bao giờ nghĩ về cha như người đời đang nghĩ”. “Cha tôi vắng mặt/ Người đã tiễn
tôi bằng cái nhìn như vuốt vào đôi mắt/ Đó là lúc Người khuyên tôi vào đại học,
mà tôi quyết ra đi”.
Viết về người cha, thể hiện
cuộc độc thoại giữa cha và con đến như vậy tưởng không gì trung thực và khách
quan hơn.
Khi Phùng Khắc Bắc tự vẽ
chân dung mình, tôi một lần nữa thán phục cái tính trung thực và sắc thái thản
nhiên hiếm người có được. Thơ viết về thiên hạ trung thực đã khó, thơ viết về
mình còn khó hơn nhiều. Thế mà ông viết: “Đi làm đảng viên/ Đi làm liệt sĩ/
Tất cả đều không thành/ Chỉ là thương binh/ Thương binh không vết sứt ngoài da/
Thương binh có những vết rách trong phổi/ Được hàn lại bằng kháng sinh và tình
đồng đội… Chỉ có bộ óc là không hề sây sứt gì/ Bộ óc thêm những vết nhăn hằn
sâu…”.
Những dòng thơ cứ hài hài,
chương chướng, như móc máy gì ai ấy lại là viết cho chính mình, cười nhạo sự
thất bại của mình một cách thản nhiên nhưng cũng từ ấy bứt lên một tinh thần,
một triết lý không dành cho mình mà dành cho con người, cho cuộc đời từ một cái
giá rất đắt của chính mình. Tôi vẫn cho rằng, mỗi câu thơ, mỗi người làm thơ
phải có một nghĩa khí, cao hơn là khí phách riêng thì tiếng nói của mình mới
mang lại một hiệu quả nào đó. Thơ của ta hiện nay quá thiếu những điều trên mà
đang trốn vào cái tôi cá nhân nhỏ bé, ích kỷ, trốn trong câu chữ mù mờ, tắc tị,
úm ba la đánh lừa người đọc.
Phùng Khắc Bắc quê ở Phùng
Xá - Thạch Thất. Ông từng lang bạt và học phổ thông ở Bắc Giang rồi tình nguyện
nhập ngũ năm 1966 trực tiếp chiến đấu ở chiến trường Đông Nam Bộ trong đội hình
Sư đoàn 7. Hơn 10 năm ở chiến trường, lặng lẽ chiến đấu, rời chiến trường lặng
lẽ học, lặng lẽ viết. Bạn bè đồng thời không ai nghĩ ông viết văn làm thơ. Mọi
sáng tác viết xong thường là cất vào tủ. Chắc không ít những sáng tác ông còn
cất trong bộ óc nhạy cảm của mình. Không bao giờ ông nghĩ tới xuất bản thơ văn
cho mình. Càng không bao giờ ông nghĩ mình đoạt giải thưởng của Hội Nhà văn
Việt Nam. Những điều này đến khi ông đã không còn trên trần gian nữa. Điều đó
nói lên cái gì? Câu trả lời mở ra rất nhiều chiều hướng nhưng theo tôi không
phải tự nhiên ông ứng xử như vậy. Chắc chắn ông phải có lý lẽ của riêng mình và
chúng ta hãy nên tôn trọng lý lẽ ấy, không suy đoán, không áp đặt theo một chủ
quan nào. Thơ văn chính vì thế mà vẫn còn hấp dẫn và bí ẩn chăng.
“Mẹ không bước ra ngoài
ngưỡng cổng/ Chỉ có ánh mắt mẹ là vượt qua cả cái đích đi của con/ Khúc lưng
cong của con đường làm cho con ngoái lại/ Và cái nhìn lệch hướng với đích đang
đi”. Thơ ông cứ riêng ra như thế, lý lẽ
của người lặng lẽ cứ riêng ra. Ông tự tạo cho mình một con đường riêng thản
nhiên bước, thản nhiên xanh. Ông từng tuyên ngôn: Ký hiệu thơ tôi là sự
minh bạch trong rắc rối đến khôn cùng đấy thôi và dường như ông đã kiên
định đến cùng đi trên con đường ấy. Anh phải về vùng đồi/ Dù phương ấy có
nhiều trắc trở… / Dù ở đấy cây lúa cây gianh giành nhau chỗ đứng/ Hòn sỏi hòn
đá chia nhau chỗ nằm/ Trong cái làng âm/ Người bốn ngàn năm nằm chung cùng
người chưa đủ tháng.
Phùng Khắc Bắc là một nhà
thơ đặc biệt, ông viết rất ít nhưng đã neo trong lòng người đọc rất nhiều. Thơ
ông càng lùi xa về thời gian tính thời sự dường như càng tăng lên. Thơ Phùng
Khắc Bắc mãi thản nhiên một chấm xanh, xanh ngát. Xin được kết thúc bài viết
nhỏ này bằng một bài thơ của ông:
Tự do
Hãy cho ta một lần tự
do
Dù ngắn ngủi, nhưng một
lần cũng đủ
Một giờ, một phút, một
lời hay một chữ
Nhưng đích thực là tự
do.
Bởi khó khăn thay,
trong cuộc đời này
Nhân loại
Ai cũng đi tìm điều ấy.
Và chưa một ai thấy.
Lẽ rằng: khi ta sinh ra
Cái tự do đầu tiên của
ta là tiếng khóc
Nhung lót ấm, chăn êm,
tiếng à ơi cám dỗ để cầm tù
Ta nín thinh - ấy là
khắc giây ta đã biến thành người
Và cũng từ khắc giây ấy
ủ ươm mầm ao ước
Rồi suốt đời chưa bao
giờ có được
Hết sợi dây này, đến
sợi dây khác, thay nhau trói buộc
Và vì vậy mà mong ước
cứ đầy thêm
Và dù nhỏ nhất, cũng
không ai quên mơ ước
Chính điều này làm ra
cuộc sống NGƯỜI
Chính điều này làm nên
ĐỜI
Nhưng cuối cùng lần thứ
hai tự do lại đến
Lúc này thì ta nhận
được ra, nhưng nó chỉ chợt hiện và chính ta cũng tắt trước nó
Đứng trước biển
Ta như bị tan biến ra
và bay lâng lâng qua bờ qua bến
Ta tưởng mình đang tự
do và biển là tự do
Nhưng không, biển mênh
mông, và biển đẹp vô cùng
Biển không bằng một
nhánh suối, một dòng sông
Bởi biển không hề cạn,
vì chỉ nhận, mà chẳng cho ai dòng chảy
Biển nói rằng: biển vẫn
còn biết chảy về đâu
Bởi vậy suốt tháng,
suốt năm, phải vật lộn với những nghĩ suy trên những ngọn sóng bạc đầu
Nước đấy, nước vô tận,
mà đời nghèo lênh đênh, cứ khát
Ta mới hiểu tự do có
thật
Nhưng vẫn có
Và có hai con đường đi
tới nó
Con đường đi vào cõi
Chúa
Con đường đi trong nhân
gian
Ta chọn con đường thứ
hai
Dù gian nan
Dù chỉ một lần
Một lần thôi cũng đủ
Dù một giờ, một phút,
một lời hay một chữ
Nhưng đích thực là tự
do.
Phùng Văn Khai
Nguồn:
VNQĐ
No comments:
Post a Comment