.thongtin img{width:24px;height:18px;margin:5px 5px -5px 0} .thongtin li{margin:10px 0 20px}

Sunday, April 8, 2012

NGUYỄN ĐẶNG TƯỜNG VI VÀ "NHỮNG BỨC THƯ TÌNH"


NHỮNG BỨC THƯ TÌNH
Những bức thư tình, có thể là lời tỏ tình, là bức thư hẹn hò, hay như cuốn nhật ký chung để hiểu nhau hơn. Và, cũng có những bức thư tình dành cho những người xa nhau.

Những người xa nhau sẽ viết cho nhau điều gì? Lời xin lỗi? Cám ơn? Đừng tìm em/anh nữa! Sống tốt nhé em/anh!.....? Sẽ không còn là những lời có cánh đâu! Khi ấy, người ta hay dành cho nhau những gì chân thành và mộc mạc nhất.
Nhà thơ trẻ Nguyễn Đặng Tường Vi
Tôi cũng đã từng viết những bức thư tình, dĩ nhiên rồi! Tôi đã qua tuổi hai mươi. Nghĩa là thời vụng dại và mơ mộng nhất đã nằm lại sau lưng. Dĩ nhiên, trong ấy có cả những bức thư tình.

Tôi tập viết thư tình từ ngày còn rất bé. Bức thư tình đầu tiên tôi viết dành cho má, vào dịp 20.11 năm tôi học lớp 5. Tôi không còn nhớ nội dung của bức thư ấy nữa, chỉ nhớ cảm giác tối má ôm tôi ngủ rất chặt và ấm. Độ ấy quê tôi đang vào đông mà. Bây giờ, có lẽ, má vẫn cất giữ bức thư ấy, ở đâu đó trong số kỉ vật của má, cũng như những món quà tôi tặng má qua năm tháng đã rỉ sét, sờn màu, gãy hỏng.
Bức thư tình tôi ngượng ngùng để vào ngăn bàn của cậu bạn đầu tiên tôi mến, hình như cũng vào năm tôi học lớp 5. Tôi vẫn còn nhớ rõ, cậu ấy không thẹn thùng đọc rồi rủ tôi đi ăn kem như tôi mong đợi, cũng không mang ra khoe mẽ với đám con trai. Cậu ấy - với một cử chỉ rất đàn ông, đã nhìn thẳng vào tôi, rồi đi xuống góc lớp, xé bức thư ấy vất vào sọt rác. Tôi, cũng với sự quân tử và ngang ngạnh tương đương, không tỏ ra thù ghét, tránh mặt hay khóc lóc, tôi vẫn đối xử với cậu ấy như trước nay vẫn vậy, vẫn thích nghe cậu ấy đàn piano, vẫn chơi đá banh với cậu ấy,...mãi đến khi chúng tôi lên cấp 2 và không còn học cùng lớp nữa. À! Một điều dĩ nhiên khác, tối đó về nhà, tôi đã khóc nức nở chỉ vì cây viết máy lưỡi tre của tôi mất. Anh Hai tôi mang cả cây bút máy có khắc hình chim phượng mà anh rất quý ra dỗ tôi, nhưng tôi vẫn không nín khóc. Chỉ mình tôi biết khi ấy, tôi đã khóc rất lâu vì điều gì.

Và thế, mãi đến năm 12, gặp anh, tôi mới viết thư tình trở lại, cho một tình yêu thật sự. Tôi viết rất nhiều, lúc bắt đầu hay kết thúc, hạnh phúc hay đau khổ. Anh cũng dành cho tôi ngần ấy thư tình. Cảm giác thanh tao, khấp khởi hạnh phúc ngày ấy, tôi phải cám ơn anh đã mang về cho tôi suốt hơn một năm, để sau đó, tôi biết nhìn nhận đúng nghĩa hơn về nhiều giá trị của cuộc đời này, thôi ngây thơ cả trong mộng mơ hay đau đớn. Dù sau đó, tôi phải trả giá bằng rất nhiều đau khổ, thì cũng xin khắc ghi những ngày tháng ấy vào tận đáy lòng!

Bây giờ, anh đã có người con gái khác để hằng đêm ngồi viết thư tình. Còn tôi, đã rất lâu qua rồi, tôi vẫn ngồi đây viết thư tình cho chính mình. Mỗi cuối tuần vẫn mặc váy cho mình ngắm. Mỗi dịp về quê, vẫn đến cafe một mình. Biết sao được, cuộc đời mỗi người có mỗi khúc quanh riêng. Tôi vẫn đang ở trên một con đường mòn...

"Love means never having to say you're sorry" (Love story)
Lỗ Tấn từng viết: "Kì thực trên mặt đất làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi" (Thuốc). Tôi ghi nhớ lời ấy rất lâu. Và mỗi lần vấp đau và biết mình lạc đường, tôi luôn nhắc nhớ mình về câu nói ấy. Để rồi lò dò đứng dậy, cực đoan trong cô độc để vững niềm tin mà sống. Người khác, thời điểm nào đó không đủ yêu thương để thấu hiểu trái tim tan nát của tôi, có thể sẽ căm ghét và vất tôi ngay ra khỏi cuộc đời họ (cả anh cũng vậy). Thì, cũng không sao cả! Tôi tin rằng, mình, sẽ bằng đôi chân này, tạo nên một con đường đi trở lại vào trái tim người ấy.

Ngày chia tay, anh bảo với tôi rằng: "Anh không tin vào câu người ta nói, gương vỡ sẽ lại lành!". Phải! Tôi cũng không tin. Ai có thể nhặt lại hết từng vụn vỡ thuỷ tinh? Người ta cũng chỉ có một cuộc đời để sống, một trái tim yêu, một cái đầu để suy nghĩ. Không thể bảo nó xoá đi hết những tổn thương đã qua và lành lại vẹn nguyên như cũ. Một thời, câu nói ấy trở thành thứ niềm tin mà tôi nắm lấy để gượng dậy. Một thời điểm khác, tôi dùng cách ấy đối xử với một người khác không có lỗi gì trong đời tôi. Giờ thì, tôi đã nghĩ khác. Không gì ngăn cản được tình yêu, cũng như đôi chân này cả. Bởi chúng ta có đôi chân để chinh phục được mọi con đường! Hãy biết biến những muộn màng trở thành con đường quay trở lại, biến chúng trở thành lời cám ơn vào một ngày không xa ngoái đầu lại, chứ không phải là hối tiếc! 

"Love means never having to say you're sorry".

Lần gần đây nhất, tôi viết thư tình cho tháng Sáu của tôi. Tháng Sáu của tôi giờ này không biết đang ở đâu trên đất nước này, có đang trải qua những ngày tháng có ý nghĩa không? Như những ngày vất vả mà đầy ý nghĩa tôi đang sống đây! Giờ là tháng 4 rồi, anh ạ! Cuộc sống vẫn đang trôi. Và mùa mưa đang đến. Mùa mưa Sài Gòn năm nay, em không được về quê. Không biết anh có quay lại tìm em không. Có thể khi anh quay lại, em đã không còn đứng đó đợi anh nữa, và đã bước chân sang một con đường mới. Cũng có thể anh không bao giờ quay lại tìm em. Vào một ngày nào đó, một tháng Sáu nào đó khác sau này, em sẽ vẫn nhớ đến anh như một cơn mưa dịu dàng nhất!
NGUYỄN ĐẶNG TƯỜNG VI


2 comments:

  1. Câu: "Kì thực trên mặt đất làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi" của Lỗ Tấn không phải trong truyện "Thuốc" mà là truyện "Cố hương"

    ReplyDelete
  2. Co be nax lam toj xju long mat zuj, van chua kua co be nax nge kug xuk tjk kug co tjnh, k pjt trog van nhu the k pjt ngoaj doj co toj ngjeep nhu zax k nhj? Dok van kua co be nax co luk kug vap vap nhug k sao van thax hax. Nhjn co be nax kug thax xjnh dax cac pan hax la chug ta thax xjnh ma cho rag van kua co be nax hax.

    ReplyDelete