.thongtin img{width:24px;height:18px;margin:5px 5px -5px 0} .thongtin li{margin:10px 0 20px}

Thursday, January 12, 2012

VÔ LỐI ĐINH THỊ NHƯ THUÝ NHƯ NGƯỜI THƯỢNG, TRÊN MẶC COM LÊ DƯỚI ĐÓNG KHỐ

Thơ Đinh Thị Như Thuý không đến nỗi Vô Lối như Mai Văn Phấn, Đỗ Doãn Phương nhưng nó giống như ông dân tộc thiểu số người Thượng trên mặc áo vét, đeo cà vạt đỏ còn dưới thì đống khố để chân trần.

Nhà thơ Hải Bằng sinh thời có kể cho tôi nghe câu chuyện vui có thật của ông bố anh.
Ông bố Hải Bằng thuộc dòng Hoàng tôc, thứ bậc mang chữ Ưng trong câu thơ đầu của vua Minh Mạng viết truyền đời ( Miên, Hường, Ưng, Bửu, Vĩnh) được điều lên làm Tổng đốc xứ Thượng (Tây Nguyên bây giờ). Các quan bản xứ đón tiếp long trọng tân quan đến nhận chức.
Hải Bằng còn bé được gia đinh đưa đi theo mục kích cánh đón quan mới của tộc người thiểu số.
Các quan Thượng ăn vận rất sang, đàng hoàng. Họ đứng mấy dãy dài bên voi, ngựa. Ông nào cũng áo vét trắng, cà vạt đỏ chói. Duy chỉ bên dưới thì đóng khố. Hải Bằng phải phì cười và bị bố mắng:
  - Mi đừng khinh mọi!
 Hải Bằng sợ tái mặt im ngay.
Vô Lối  “Ngày linh hương nở sáng” của Đinh Thị Như Thuý bây giờ đúng như vậy.
Đinh Thị Như Thuý
Ấn Tượng
Hà Nội ùa vào em từ sông Hồng sóng đỏ
Từ vòng xe tìm về phố lao đao
hoàng lan, hoàng lan trước khung cửa mở
Rủ nhánh mềm tươi nét môi chào
Hà Nội – cuốn sách diệu kỳ bọc trang kim lấp lánh
Em – đứa trẻ học vần
Vụng về gõ lên từng con chữ
Háo hức chờ tiếng vọng ngàn xưa
Hà Nội – những con đường trong thơ
Những hàng cây trong thơ
Bước chân em ngơ ngơ …phố …phố…
Dọc ngang, dọc ngang rối rít tiếng người

Đền Ngọc Sơn xanh thắm nắng ngời
Lời cầu chúc bình yên em thì thầm trong thanh tĩnh
Khói hương vẽ con đường vô định
Muôn trùng


Đỗ Hoàng dịch Vô Lối của Đinh Thị Như Thuý
Ấn Tượng
Hà Nội ùa vào em sông Hồng sóng đỏ
Từ vòng xe tìm về phố lao xao
Hoàng lan, hoàng lan trước khung cửa mở
Rủ cánh mềm tươi trước nét môi chào!

Hà Nội cuốn sách hay bọc giấy vàng lấp lánh
Em là đứa trẻ học vần
Vụng về gõ lên từng con chữ
Háo hức chờ tiếng xưa vọng ngân!

Hà Nội, những con đường  trong thơ,
Những hàng cây trong thơ
Bước chân em lạ lùng... phố... phố...
Dọc ngang rối rít người mơ!

Đền Ngọc Sơn xanh thắm nắng ngời
Lời cầu chúc bình yên em thì thầm trong yên tĩnh
Khói hương vẽ con đường vô định
Lên tới muôn trùng!
Hà Nội 10 – 1 – 1012
Đỗ Hoàng
Nhận xét:
(1)   Một bài Vô Lối viết về Hà Nội dưới mức trung bình, in lên một tờ báo bình thường còn khó. Vì nó không có thông tin gì mới, tình cảm của tác giả đối với Thủ Đô chung chung, nhạt nhèo, không một ấn tượng. Chữ nghĩa thì cũ mèm, thể hiện một loại Vô Lối. giả cầy rất khó chịu!
Hãy đọc nhà thơ Nam Hà viết cách đây 47 năm ở chiến trường khu VI gửi ra Hà Nội:
GỬI HÀ NỘI
...Tôi chưa một lần ra thăm quê cha,
Nhưng câu thơ xưa đã thành máu chan hoà
Yêu Hà Nội như yêu mẹ hiền nắng mưa tần tảo
Tôi biết sông Hồng thêu sóng đỏ dài trên áo,
Biết Hồ Gươm như một lẳng hoa
Đêm nằm mơ rồng lượn nguy nga,
Nghe tiếng hát dập dìu trên phố
Và những hàng cây bốn mùa hoa nở
Nghiêng mình soi bóng giữa công viên
Những lâu đài nhà máy mới dựng lên
Trời Hà Nội, trên đầu tôi, tôi gặp
Đất Hà Nội dưới chân tôi, tôi biết
Và người tôi đây cũng của Hà nội trái tim tôi!...
Nam Hà

 Và Huỳnh Văn Nghệ

“ ...Từ thở mang gươm đi mở cõi,
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long”...
NTt ôi T ôi hT ôi ững câu thơ xưa đã thành máu chan hòa
Yêu Hà Nội như yêu mẹ hiền
nắng mT
ôi ưa tần tảo

Tôi biết sông Hồng
"thêu sóng đỏ dài trên áo"
Biết "Hồ Gươm như một lẵng hoa"
Đêm mơ dài rồng lượn nguy nga
Nghe tiếng hát dập dìu trên phố
Và những hàng cây bốn mùa hoa nở
Nghiêng mình soi bóng giữa công viên
Những lâu đài, nhà máy mới dựng lên
Trời Hà Nội trên đầu tôi, tôi gặp
Đất Hà Nội dưới chân tôi, tôi biết
Và người tôi đây cũng của Hà Nội đó,
Trái tim tôi!
Tôi chưa một lần ra thăm quê cha
Những câu thơ xưa đã thành máu chan hòa
Yêu Hà Nội như yêu mẹ hiền
nắng mưa tần tảo

Tôi biết sông Hồng
"thêu sóng đỏ dài trên áo"
Biết "Hồ Gươm như một lẵng hoa"
Đêm mơ dài rồng lượn nguy nga
Nghe tiếng hát dập dìu trên phố
Và những hàng cây bốn mùa hoa nở
Nghiêng mình soi bóng giữa công viên
Những lâu đài, nhà máy mới dựng lên
Trời Hà Nội trên đầu tôi, tôi gặp
Đất Hà Nội dưới chân tôi, tôi biết
Và người tôi đây cũng của Hà Nội đó,
Trái tim tôi!

No comments:

Post a Comment