Chu Mộng Long – Bài Tự do mở miệng để bịt miệng kẻ khác ư?
lúc đầu chỉ là bài giới thiệu cho bài viết của Vũ Thị Phương Anh như một kênh đối
thoại với Hồng vệ đao phái, cho nên tôi chỉ viết ngắn, sơ lược như cập nhật một
thông tin thời sự. Do nhiều trang cánh tả đã lấy đăng lại bài này, không khéo dễ
bị hiểu nhầm, nên tôi đã phải bổ sung rất nhiều chỗ. Mục đích của bài viết là
chống lại lối học phiệt đang hủy hoại nhiều tài năng của quốc gia, cầm tù sáng
tạo của thế hệ trẻ chứ không có ý đồ nào về chính trị chính em, mặc dù văn hóa là chính trị, chính trị là văn
hóa.
Đăng lại chính thức
bài này để bạn đọc đọc lại và nếu ai cần trao đổi thì trao đổi trên bản mới
này.
Trao đổi công khai
thế này có lẽ thú vị hơn nhiều so với các cuộc Hội thảo hàn lâm tốn kém và vô bổ!
———————————————————————–
MỞ MIỆNG VÀ… BỊT MIỆNG
Khoa học không có
vùng cấm, dù có thể đối tượng được/ bị cho là rác, là dơ, là nghĩa địa… Điều
quan trọng là cách tiếp cận và xử lí đối tượng như thế nào.
Văn hóa là đặt những thứ ấy đúng chỗ. Khoa học là đối diện trực
tiếp để xử lí chúng, biến những thứ tưởng vô ích thành hữu ích. Còn bôi nước
hoa lên đó để ngửi là văn hóa – khoa học rởm! Kể cả đeo chiếc mặt nạ uyển
ngữ mà có người chủ trương để nhân danh văn hóa – khoa học!
Nếu chủ trương cấm, như cách lí luận của ông Lưu, ông Lê, ông Chinh, ông Thỉnh… thì phải
xem lại tư cách lí luận phê bình của các ông này. Ở đất nước mà cái gì cũng cấm
như cấm đái, cấm ịa… mới có chuyện dân ta ịa đái tràn lan.
Thay bằng kiểu lí luận học phiệt do cái này sinh ra cái kia mà
truy chụp, các ông hãy đề nghị Nhà nước cấm luôn mọi thứ, ví như cấm ăn, cấm uống
(vì do có ăn và uống nên mới có ịa và đái), cấm ngủ, cấm ụ (vì do có ngủ và ụ
nên mới có mại dâm).
Miệng trên miệng dưới gì đến lúc nên bịt tuốt, các ông có chịu
không?
Nếu chịu thế thì theo tôi, tốt nhất nên cấm tiệt luôn mọi nguồn
tri thức, từ sách báo đến internet, vì tất cả những thứ ấy đã sinh ra… mầm “nổi
loạn”??? Từ nay không nói đến chuyện sáng tạo hay lí luận phê bình
gì tất. Như Tần Thủy Hoàng bức xúc mà đốt sách chôn Nho vậy! Không hiện đại, hậu
hiện đại gì nữa, cứ về với cổ trung đại cho xong!
Ông Vũ Hạnh bịa bừa câu nói của Lênin: “Đứng ngoài văn hóa tức
là đứng ngoài chính trị” mà không biết rằng chính trị nào sinh ra văn hóa
ấy. Con người là sản phẩm văn hóa – xã hội khi nó đã thành người,
K.Marx đã khẳng định như thế. Mỗi nền chính trị không sinh ra một mà sinh đôi
ra cả hai đứa con: văn hóa chính thống và văn hóa phi chính thống.
Chính trị khôn ngoan tìm cách thỏa hiệp, dung hòa hai đứa con sinh đôi này, nếu
không chúng sẽ tranh chấp, đối kháng quyết liệt, như chính lịch sử nhân loại
trong trò chơi bập bênh nghiêng ngả giữa cấm kị và tự do tự
nó đã chứng minh.
Mà cũng lạ, các ông đòi cấm, cấm và cấm, tức không ai được quyền
mở miệng, trừ các ông. Tự dưng, ông Văn Chinh, sau khi tự do tuôn ra cả mớ lí
thuyết mà ông mới lõm bõm lội ven bờ (mà ven bờ thì chỉ có bùn dơ ông Chinh ạ),
lại hô hoán lên rằng, “nếu chị Nhã Thuyên – Đỗ Thị Thoan coi thơ rác thơ dơ của
nhóm Mở Miệng là một thực thể, một đối tượng cần nghiên cứu thì đó là việc
của chị, quyền của chị. Nhưng một khi chị biến nó thành luận văn, để quảng bá
nó, truyền bá cho nó, truyền bá cho nó một cách hằn học và cưỡng chế
tôi rồi nhất thiết coi cái tục cái nhảm nhí của Mở Miệng là trung tâm
của văn học tương lai nước nhà thì chị đã trở thành lực cản
cho cái mà tôi coi là mỹ cảm và văn học lành mạnh rồi. Như thế là chị xúc
phạm/ làm mất tự do quan niệm của tôi rồi”.
Tôi không nghĩ Nhã Thuyên, hay Hội đồng khoa học của luận văn đã
quảng bá mà chính các ông trương tuần như ông Chinh đã ngứa tay, ngứa miệng đánh
trống khua chiêng chiềng làng chiềng chạ quảng bá cho thiên hạ tụ tập xem các
ông đòi gọt tóc bôi vôi bỏ rọ trôi sông cô gái mà các ông cho là chửa hoang Nhã
Thuyên.
Người ta đã giới hạn vấn đề trong giới hàn lâm, đặt đối tượng
nghiên cứu đúng chỗ như một hiện tượng thời sự của phê bình học thuật, các ông
lại quảng bá ra đại chúng bằng một thứ không đầu không đuôi, tức tự do phóng bừa
bãi không đúng chỗ, chẳng phải chính các ông đã gây ô nhiễm môi trường sao?
Trong luận văn nếu có chỗ nào Nhã Thuyên đã làm “động mồ động mả”,
“hằn học và cưỡng chế”, “xúc phạm” Văn Chinh như chính ông nói, tức bịt mồm,
trói tay Văn Chinh để làm trò đồi bại cho thỏa mãn sự sung sướng của riêng chị,
mà Văn Chinh gọi là “làm mất tự do”, mất sướng của ông, thì đích thực đó là luận
văn chuyên chế, phản động rồi, tệ hơn cả “nổi loạn” hay “chống phá” như các ông
truy chụp.
Nói đến hậu hiện đại là nói đến Tôn trọng mọi sự khác biệt
để đi đến một thế giới đối thoại trong sự tương tác bình đẳng và hòa điệu,
xóa bỏ khoảng cách và xung đột giữa quyền lực và phi quyền lực, giữa chính thống
và phi chính thống, giữa hàn lâm và bình dân, giữa thiêng và tục… chứ không phải
lấy cái này cản trở hay chống phá cái kia. Còn nếu có thật
ai, dù là chỉ lời nói, dám gây cản trở, chống phá ai để gọi là tự do
dân chủ đều là ngụy tạo tự do, dân chủ.
Ông Chinh nói giải thiêng vốn đã có trong truyền thống
với hùm bà lằng những dẫn dụ, nào hội lễ phồn thực, carnaval…, thưa ông, tất cả
những thứ ấy mới chỉ là sự ban ơn mưa móc của quyền lực chính thống đối
với phi chính thống, ban ơn, thực chất là đẩy hạnh phúc của con người
vào trong bóng tối, vỉa hè, như M.Bakhtin đã chỉ ra trong trò chơi chính trị lừa
bịp khôn ngoan của thời trung cổ, chứ chẳng phải là giải thiêng đúng nghĩa của
sự tự do bình đẳng trong thế giới văn minh hiện đại.
Các ông có quyền nghi kị Hậu hiện đại cũng được, nhưng mời các
ông chịu khó đọc Nguồn gốc gia đình… của F. Engels, các
ông sẽ thấy rõ Engels đã chỉ trích sự ban ơn ấy của quyền lực đàn ông trong gia
đình cá thể và thể chế chuyên chế đối với phụ nữ và nông nô như thế nào? Sự ban
ơn ấy là hình thức vừa trấn áp ban ngày (cấm kị đàn bà và nô lệ) vừa mua
chuộc ban đêm (cấp cho đàn ông và kẻ có quyền lực được phép tự do dụ dỗ để
hưởng lạc bằng tiền) mà Engels gọi là một hình thức hợp pháp hóa tạp hôn và
mại dâm một cách thô bỉ!
Đã lỡ quảng bá rồi thì đề nghị đưa toàn bộ luận văn của Nhã
Thuyên lên mạng công khai để mọi người soi xét chứ không nên chơi trò lập hội đồng
kín kín hở hở thẩm định trong bóng tối. Cá nhân tôi, nói thật, không thấy tận mắt,
không tin, (dù những trích dẫn các ông đều cho vào ngoặc kép), vì khoa học có
tính hệ thống của nó chứ không thể cắt xén tùy tiện như băm thịt lợn. Nếu có thật
Nhã Thuyên đòi tự do mở miệng mà bịt mồm kẻ khác thì ra lệnh bắt ngay!
Có nghĩa là tôi tôn trọng tự do, nhưng không bao giờ đồng tình với
sự tự do tùy tiện hay chống phá, bạo động mà tước đoạt quyền tự do của kẻ khác.
Nói công bằng, các người, cả hai phía, có quyền tự do, nhưng tuyệt
đối phải tôn trọng quyền tự do của kẻ khác! Hình như cuối bài viết ông Văn
Chinh cũng hiểu điều đó, nhưng ông lại tỏ ra đe dọa sự tự do của kẻ khác bằng
cách gắp lửa bỏ tay người để buộc tội mà không cần bằng chứng!
Văn cầy cáo như ông Chu Giang nói, hay hằn học
như ông Văn Chinh xuất ngôn gán cho đối phương, tôi chưa hề thấy ở đâu mà chỉ
thấy ở chính miệng của các ông! Bởi vì các ông không lấy tư cách đàn cha, đàn
anh ra ôn tồn dạy dỗ hàng con cái như Nhã Thuyên nếu thấy điều sai trái mà lại
dùng đao to búa lớn để hạ thủ cho đến chết rồi xâu xé ăn thịt thì đó không phải
cầy cáo, hằn học là gì?
Rõ ràng cho đến nay, có một bằng chứng là, sau loạt đại bác của
các lão Hồng vệ binh cánh hữu nhả đạn tự do, hình như chỉ có lẹt đẹt vài viên đạn
bắn trả âm thầm từ phía cánh tả. Cả Trường Đại học Sư phạm Hà Nội, các nhà khoa
học trong Hội đồng đang im hơi lặng tiếng vì… xin lỗi, hình như đang run sợ. Ai
tự do tước đoạt quyền tự do của ai không cần phải lu loa!
Muốn tước đoạt tự do của kẻ khác phải có đủ sức mạnh và quyền lực
trong tay chứ đâu dễ như ông Chinh đã tưởng tượng ra? Có thể các ông đang đại
diện cho tiếng nói của quyền lực, trong lúc nhân dân đang bị đổ vỡ niềm tin,
các ông muốn nhanh chóng tôn giáo hóa quyền lực để áp đặt niềm tin nên nghe nói
đến giải thiêng là bị “sốc”, chứ bảo Nhã Thuyên hay bọn Mở miệng làm “động mồ động
mả” nhà các ông thì là hoàn toàn bịa. Mả nhà các ông dễ phát vậy sao? Vậy là
các ông đang bị ám thị vì dự cảm đến lúc tiếng nói trịnh trọng của thế hệ các
ông chỉ còn là hơi thở chót của một thời tự do bịt miệng kẻ khác mà con cháu
như Nhã Thuyên hôm nay đang cất lên tiếng cười sắp tiễn đưa những thứ đó xuống
huyệt một cách vui vẻ?
Đảng từ sau đổi mới đã “cởi trói” cho văn nghệ, đang từng bước
trên lộ trình tự do, dân chủ và bình đẳng theo tuyên ngôn của K.Marx, các ông
dám chống lại sao?
Độc tài quân phiệt ở đâu còn có lí do, có thể biện bạch bằng
hoàn cảnh lịch sử cụ thể, chứ độc tài quân phiệt trong học thuật là tên đao phủ
man rợ nhất, nó đã từng chém đầu những bộ óc thiên tài, các ông học nhiều, biết
rộng chắc rõ hơn ai hết!
Riêng đối với một nền giáo dục mà từ thầy đến trò muốn nghĩ một
điều gì khác/ mới cũng sợ thì nó thuộc nền giáo dục gì. Không ăn theo nói leo,
không đi thi chép tài liệu, không đạo văn mới là chuyện lạ!
Buôn Mê
ngày mưa
Blog Chu Mộng Long
No comments:
Post a Comment