Khách quan mà nói, thời nào, nơi nào cũng sẽ có những nhóm như
Mở Miệng. Lúc nào cũng có sự phản kháng, sự tác động của kẻ ngoài lề dội vào
dòng chính. Để phá vỡ cái trì trệ của dòng chính, kẻ ngoài lề phải phá phách,
quậy nát, phải ồn ào, tức phải đẩy tới chỗ cực đoan, quá khích. Và như một quy
luật, dòng chính nhờ vậy tiến lên một mức độ mới, rồi lại rơi vào trì trệ, cần
sự thúc đẩy của kẻ ngoài lề phá phách mới. Đó có thể là sự trói buộc của thần
quyền thời Sade, của chủ nghĩa tư bản, của tư duy toàn cầu hóa, của các thiết
chế xã hội; chứ đâu nhất thiết là thể chế hiện nay. Kẻ ngoài lề vì vậy luôn
luôn là kẻ ngoài lề, khó được chấp nhận rộng rãi, chưa kể là sẽ gây dị ứng cho
nhiều người (tôi đoán 10 người bạn của tôi sẽ có 9 người trong đó có tôi, dị
ứng với Mở Miệng) nhưng nó phải đóng trọn vai trò của nó, rồi thôi.
HẬN CÁ CHÉM THỚT
(về luận văn của Nhã
Thuyên – Đỗ Thị Thoan)
Có lẽ nhiều người biết
đến Hầu tước de Sade, một nhà văn Pháp sống ở thế kỷ 18, viết toàn tiểu thuyết
dâm dục, miêu tả cặn kẽ chuyện làm tình, cảnh bạo dâm, khổ dâm còn ghê hơn
nhiều truyện khiêu dâm chính cống. Nhưng dù muốn dù không người ta vẫn xem ông
là nhà văn, thậm chí có người còn cho ông là tiên phong của chủ nghĩa hiện
sinh, chủ nghĩa siêu thực…
Giả thử có một sinh
viên cao học làm luận văn thạc sĩ về ông này, với luận đề “tình dục trong văn
de Sade là biểu hiện nổi loạn của một người theo chủ nghĩa cá nhân cực đoan”.
Có thể nào chê trách luận văn này tràn đầy những câu trích “trắng trợn” về tình
dục? Có thể nào lên án người sinh viên cổ xúy cho lối sống phóng túng, bạo dâm?
Những người phê phán
luận văn “Vị trí của kẻ bên lề: thực hành thơ của nhóm Mở Miệng từ góc nhìn văn
hóa” của Đỗ Thị Thoan cũng rơi vào chỗ tương tự: thay vì ném sự phẫn nộ của họ
vào nhóm Mở Miệng họ lại chĩa mũi dùi vào người nghiên cứu nó, tạo ra một tiền
lệ chưa từng thấy: báo chí phổ thông, nhà phê bình văn học lại đi phê bình một
luận văn thạc sĩ của một trường đại học. Bởi vậy họ không nói gì đến phương
pháp luận, tính khoa học, cách thể hiện của luận văn, họ chỉ tìm những câu
trích phục vụ cho việc phê phán nói trên.
Đáng sợ là những trường hợp, dù thú nhận chưa đọc luận văn nhưng
cũng “hai lần lên diễn đàn đề nghị các cơ quan chức năng phải làm việc nghiêm
khắc và xử lý thích đáng đối với tác giả bản luận văn cũng như hội đồng chấm
luận văn”.
Có thể nói ngay luận
văn của Đỗ Thị Thoan là một công trình nghiêm túc, công phu, được viết một cách
cẩn trọng, với những quan sát sâu sắc, cách diễn đạt lôi cuốn, tính thuyết phục
khá cao. Lớp già như tôi có thể tự hào về một lớp trẻ như Đỗ Thị Thoan, hoàn
toàn không như định kiến thường có về một lớp trẻ hời hợt, chỉ biết sao chép.
Toát lên từ luận văn này là nền học vấn rất tốt, sự làm việc tới nơi tới chốn,
sự độc lập trong suy nghĩ, và sự thành thực trong nhiều nhận định.
Một số điểm làm tôi
khâm phục cô giáo trẻ này:
- Không dùng lý thuyết
phương Tây để lòe người đọc vì hiểu rõ hạn chế của cách tiếp cận này. (Cho nên
đừng nghĩ luận văn nói về chuyện hậu hiện đại, nó thấm đằng sau những câu
chuyện thực tế của văn học Việt Nam).
- Hiểu rõ tính nhạy
cảm của đề tài khi phải gắn với chính trị, kể cả sự xứng đáng hay chưa của đối
tượng nghiên cứu nhưng biết dùng nó làm đòn bẩy cho lập luận của mình.
- Hiểu rõ những sự lợi
dụng hiện tượng Mở Miệng ở một số người bên ngoài, dùng nó như một cách thúc
đẩy ý đồ riêng của họ.
Để đánh giá một luận
văn, cần xem thử luận đề nó là gì, sau đó cách tác giả triển khai chứng minh,
biện giải, thuyết phục người đọc tin vào luận đề đó như thế nào, có thành công
không.
Luận văn xác định,
“vấn đề then chốt là tra vấn về vị thế bên lề như một điểm tham chiếu để bình
luận về những cách tân và tính cách mạng trong tư tưởng và nghệ thuật [thực
hành thơ của Mở Miệng]”.
Mặc dù chương về vị
thế bên lề khá dài, phần bối cảnh “hậu đổi mới” dễ gây phản ứng ở những người
đọc thuộc “dòng chính” (đây là đoạn được trích dẫn nhiều nhất để gán nhãn “phản
động” cho luận văn, có thể tóm tắt lập luận của người viết ở phần này như thế
này: Nhóm Mở Miệng chọn vị thế bên lề như là điều kiện để có thể cách tân một
cách trọn vẹn bởi “cách tân như một lẽ sống còn của nghệ thuật mới là lý do tồn
tại thực sự” của họ. Như vậy mọi sự phản kháng chỉ là biểu hiện của chọn lựa vị
thế bên lề, còn cách tân mới là mục đích.
Cách tân trước hết thể
hiện ở hình thức tự xuất bản với những phá cách, tạo ra một không gian hoạt
động riêng, là nội dung chương hai. Phần còn lại của luận văn miêu tả, bình
giải những nỗ lực mà khi miêu tả chi tiết sẽ làm hoảng sợ những người bình
thường vì sự vô nghĩa của ngôn từ, sự tục tĩu, bế tắc, giễu nhại, giải thiêng…
khi Mở Miệng thực hành thơ.
Nếu xét về góc độ học
thuật, hoàn toàn không có gì ngạc nhiên khi thấy Hội đồng chấm luận văn cho
điểm 10 tuyệt đối.
Tuy nhiên, sự phẫn nộ
của một số nhà phê bình, nhà văn, nhà báo là điều cũng dễ hiểu. Bởi Đỗ Thị
Thoan đã chọn sai thời điểm để công bố luận văn. Như cô tự nhận xét cô không
giữ được sự khách quan khi viết luận văn vì phải can dự, vì phải chọn làm kẻ
ngoài lề, vì thế luận văn chọn vị trí của người nhìn vào bối cảnh đời sống
chính trị hiện đại như một người bên ngoài dòng chính thống. Chỉ cần một sự
phân tích khách quan, tỉnh táo, hơi lạnh lùng như thế cũng đủ làm luận văn là
cái gai trong cách nhìn chính thống.
Khách quan mà nói,
thời nào, nơi nào cũng sẽ có những nhóm như Mở Miệng. Lúc nào cũng có sự phản
kháng, sự tác động của kẻ ngoài lề dội vào dòng chính. Để phá vỡ cái trì trệ
của dòng chính, kẻ ngoài lề phải phá phách, quậy nát, phải ồn ào, tức phải đẩy
tới chỗ cực đoan, quá khích. Và như một quy luật, dòng chính nhờ vậy tiến lên một
mức độ mới, rồi lại rơi vào trì trệ, cần sự thúc đẩy của kẻ ngoài lề phá phách
mới. Đó có thể là sự trói buộc của thần quyền thời Sade, của chủ nghĩa tư bản,
của tư duy toàn cầu hóa, của các thiết chế xã hội; chứ đâu nhất thiết là thể
chế hiện nay. Kẻ ngoài lề vì vậy luôn luôn là kẻ ngoài lề, khó được chấp nhận
rộng rãi, chưa kể là sẽ gây dị ứng cho nhiều người (tôi đoán 10 người bạn của
tôi sẽ có 9 người trong đó có tôi, dị ứng với Mở Miệng) nhưng nó phải đóng trọn
vai trò của nó, rồi thôi. Dù gì đi nữa nó cũng cần được nghiên cứu và Đỗ Thị
Thoan đã làm được điều đó, không khích lệ thì thôi sao lại vùi dập.
NGUYỄN VẠN PHÚ
Liếm lồn cho cái Nhã Thuyên thôi mà... Địt cụ chúng mày!
ReplyDelete