Sáng tạo cái gì
nhỉ ? Nhã Thuyên rất tung hô thơ tục, ngôn ngũ tục, từ ngữ tục, cực tục của
Nguyễn Quốc Chánh. Nhã Thuyên trích dẫn rất nhiều nhưng tôi không muấn dẫn lại
làm rác tai bạn đọc. Chỉ nói gọn: tất cả các từ chỉ các bộ phận sinh dục Nam và
Nữ, chỉ quan hệ sinh dục Nam-Nữ đều được Nguyễn Quốc Chánh đưa vào thơ. Khi lên
bục giảng, Nhã Thuyên sẽ bình giảng như thế nào nhỉ. Có đọc lại cho cha mẹ
chồng con anh em họ hàng thưởng thức không nhỉ ?Nguyễn Tuân rất
quý trọng tiếng Việt, ông gọi là của hương hoả ông bà để lại , Phải biết giữ gìn và làm cho tiếng Việt ngày
càng giàu đẹp hơn lên. Nói tục, viết tục, làm thơ tục như Nguyễn Quốc Chánh là
làm nghèo làm xấu tiếng Việt đi.
CÓ GIẢI THIÊNG LỊCH SỬ ĐƯỢC KHÔNG?
(Gửi Khoa văn Đại học Sư phạm
Hà Nội)
CHU GIANG – NGUYỄN VĂN LƯU
Nhã Thuyên đang giảng dạy tại khoa Văn Đại
học Sư Phạm Hà Nội, nên cần thiết phải có sự bình luận về tiểu luận Những Tiếng
Nói Ngầm, cô đã đăng tải trên Da Mau và nhiều trang mạng phi chính thống ở
trong và ngoài nước.
Nếu
trung thực cô phải đem quan niệm và tri thức Văn học trong tiểu luận trên giảng
dạy cho sinh viên. Thì vấn đề đặt ra là: Bộ Giáo dục - Đào tạo, trường Đại học
Sư phạm Hà Nội mà trực tiếp là Khoa Ngữ văn đã thay đổi quan điểm và nội dung
về môn Ngữ Văn rồi sao? Bởi vì quan điểm và nội dung trong Những Tiếng Nói Ngầm
là công khai tán dương ủng hộ mạnh mẽ dòng thơ ngầm chủ trương phê phán, phản
kháng, lật đổ chế độ cộng sản. Xuyên tạc lịch sử văn hoá dân tộc, chống lại “sự
thống trị dai dẳng của tư tưởng Hồ Chí Minh…” Khoa Ngữ văn Đại học Sư phạm Hà
Nội định mượn gậy ông đập lưng ông chăng?
Nếu Nhã
Thuyên nghĩ, viết một đằng giảng dạy một nẻo, như một bậc Thầy của Thầy cô, lên
bục giảng thì ca ngợi Hồ Chí Minh “Bác sống như trời đất của ta”, nhưng
lên trang mạng, trang Hồi ký thì xuyên tạc, tầm thường hoá Hồ Chí Minh, gọi là
ông Hồ, bảo ông Hồ cũng nhảy son lá son với thuỷ thủ Pháp (!), ông Hồ về
Vinh nói hớ phải cải chính, ông Hồ chủ động chết…nghĩa là chửi nhà Chu cứ
chửi gạo nhà Chu cứ ăn… thì không đáng làm nhà giáo. Nhà giáo phải mô phạm.
Kẻ sĩ phải trung thực, Ngô đạo nhất dĩ quán chi. Nếu lại Ngô đạo bất
quán thì trước sau cũng lộ hình Phạm Nhan, thì ai còn đọc, còn học theo
nữa.
Tiểu
luận Những Tiếng Nói Ngầm nói gì? Nhã Thuyên nói thẳng ngay trong Lời ngỏ:
Tôi muốn làm nổi bật lên qua các tiểu luận hình ảnh của một không gian văn học
năng động với những tác giả tỏ ra cam kết với lựa chọn phản biện và đổi mới văn
chương, những người dường như đang giữ chặt lấy vị trí bên lề của mình để nuôi
dưỡng một kinh nghiệm chống đối, nuôi dưỡng tiềm năng một năng lực chống đối,
sáng tạo một thế giới thay thế.
Không gian
Văn học năng động ở đây là những sáng tác và phổ biến ấn phẩm phi chính thống,
bên lề, bất chấp luật pháp nhà nước, dưới đủ các hình thức: sách in, bản phô
tô, tờ rơi, đăng tải trên các trang mạng cũng phi chính thống ở trong và ngoài
nước. Các tác giả được quan tâm trở đi trở lại chỉ có Lý Đợi, Bùi Chát, Nguyễn
Quốc Chánh…Các nhóm Mở Miệng, Ngựa Trời, Nhóm thơ trẻ Sài Gòn, Văn chương phản
kháng…
Nhã
Thuyên cũng bộc lộ sự lựa chọn không đứng về phía trấn áp và ra sức đề cao thứ
thi ca mà Nhã Thuyên gọi là Những Tiếng Nói Ngầm…Đặc biệt đề cao Nguyễn Quốc
Chánh. Cô có riêng một tiểu luận về Nguyễn Quốc Chánh mà chúng tôi sẽ phân tích
sau.
Đặc
trưng bản chất của không gian văn học phi chính thống, với những tác giả “bên
lề” này là gì ? Đó là “Dòng thơ ngầm với hoạt động đa dạng của nó, từ sáng tạo,
suất bản tới diễn giải được hiểu với nghĩa đối trọng với dòng thơ chính như nỗ
lực phản biện văn hoá của các nghệ sĩ ngoại biên, sự phản biện này dẫn tới
những đối lập, thậm chí phản kháng với những gì đuợc cổ vũ bởi Nhà nước về mặt
ý thức hệ…”, “…Là sự chuyển đổi từ ý thức phản tư để xây dựng sang ý thức phê
phán để lật đổ…” “Chủ yếu mảng thơ bất đồng chính kiến này là những tiếng
nói chống lại sự đàn áp tự do và kêu gọi cho Dân chủ, đặc biệt tấn công vào
những (niềm tin) giá trị của quan điểm chính thống, gắn với quyền lực của nhà
nước và cùng với nó, những quan điểm và những tác giả, tác phẩm văn chương được
vinh danh, được bảo lưu thông qua giáo dục trong trường học và cơ chế ứng xử
văn hoá ở Việt Nam. Chủ đề giải thiêng hình tượng Hồ Chí Minh, chống lại sự
thống trị dai dẳng của tư tưởng Hồ Chí Minh, phê phán chế độ cộng sản, bình
luận và giễu nhại về chủ nghĩa hiện thực xã hội chủ nghĩa…Thơ bất đồng chính
kiến đã tỏ thái độ trực diện trong quan hệ với quyền lực của thể chế, với nhu
cầu phá huỷ quyền lực đó…Cộng sản được hiểu như một biểu tượng
của sự khống chế tư tưởng và do đó, trở thành một đích nhắm của thơ ca trong
cuộc tấn công vào ý thức hệ chính thống này…
Trên đây
là tinh thần và lời văn của chính Nhã Thuyên trong các tiểu luận của cô. Nhã
Thuyên còn nói đi nói lại, nói rất nhiều đến mối quan hệ chính trị-văn nghệ, tự
do của nghệ sĩ , và rất nhiều vấn đề lớn khác. Nhưng cô mới chỉ là cái loa cho
những phần tử chống Cộng thiển cận và cực đoan nhất. Cô tỏ ra chưa hiểu chủ
nghĩa Mác-Lê nin và tư tuởng Hồ Chí Minh, lịch sử văn hoá dân tộc, lịch sử chính
trị ở Việt Nam và Thế giới. Khi đưa ra một luận điểm khoa học phải có luận cứ,
phải chứng minh được, phải có tính thuyết phục, phải có cái nhìn toàn diện và
biện chứng. Cô rất tâm đắc với câu “…thơ cho tôi tình yêu và tình yêu tôi dành
cho thơ là để thoả mãn cơn đói tình yêu tự do và quyền con người” (Mây
bay là bay rồi. Trần Tiến Dũng. Thơ phôtôcoppy. Sài Gòn 2010).
Nhưng cô
ơi, tự do và quyền con người không phải là danh từ rỗng tuếch đặt vào đâu cũng
được. Tự do nào, ở đâu? Quyền con người theo quan điểm nào? Có Uỷ ban nhân
quyền của Quốc hội một nước muốn làm chúa tể thiên hạ, hễ ai, ở đâu, không theo
quan điểm của họ là “Vi phạm quyền con người” trong khi họ là nước xuất khẩu vũ
khí giết người đứng hang đầu thế giới. Họ rải chất độc dioxin xuống Việt Nam mà
hậu quả thế nào, chắc cô biết chứ ? Còn bom mìn mà họ rải xuống Việt Nam thì
phải ba trăm năm nữa mới thão gỡ hết được. Cũng tự do đấy chứ ! Cô bảo rằng mô
hình xã hội theo chủ nghĩa Mác-Lê nin đã tự tan rã. Chủ nghĩa xã hội ở
Liên Xô và Đông Âu đã sụp đổ thì rõ rồi. Những nó tự tan rã hay bị
làm cho tan rã thì cần nghiên cứu
lại. Năm 2003, trong chuyến thăm Thuỵ Điển của mấy nhà văn Việt Nam, Nguyễn Huy
Thiệp nói với tôi: Liên Xô nó sụp rồi, Trung Quốc nó cũng đổi màu rồi, còn các
ông cũng nên liệu đi. Hôm đó tôi chưa trả lời. Năm ngoái tôi có nhắc lại trên
VNTp. HCM. Hôm nay tôi xin trả lời chung: Nếu muốn giải phóng con người khỏi sự
tha hoá một cách thật sự. Nếu muốn xây dựng xã hội thật sự tự do-bình đẳng-bắc
ái mà sự phát triển của người này là điều kiện cho sự phát triển của người kia.
Nếu muốn thoát khỏi một xã hội mà trong đó tất cả mọi người đều chống lại
nhau…thì trước sau, sớm muộn người ta phải trở lại chủ nghĩa Mác-Lê nin dĩ
nhiên với sự sáng tạo cao hơn chứ không phải máy móc. Liên Xô sụp đổ trước hết
là do sự phản bội của Goocbachev. Và sâu rộng hơn, những người cộng sản Liên Xô
đã không thực hiện được lời nói của Lê nin: Những người cộng sản chỉ có thể xây
dựng được xã hội mới bằng chính những vật liệu cũ, những con nguời cũ của xã
hôi tư bản để lại. Không có những người cộng sản từ trên trời rơi xuống. Đó là
cảnh báo đầy sâu sắc. Ở Việt Nam hôm nay càng phải ý thức sâu sắc hơn. Chủ tịch
Hồ Chí Minh đã nói đặc điểm lớn nhất của Việt Nam khi lên chủ nghĩa xã hội là
một nước nông nghiệp lạc hậu. Nông nghiệp lạc hậu cũng có nghĩa là người chủ
của nó là người nông dân, cũng vậy. Họ cũng là những con nguời do xã hội phong
kiến thực dân để lại. Sức mạnh của họ là vô địch. Gần trăm triệu người đâu phải
thường. Ho làm nên những kỳ tích trong đấu tranh giải phóng dẫn tộc. Nhưng
trong hoà bình, trong xây dựng xã hội mới thì những hạn chế của người nông dân
lại bùng dậy. Bạn cứ xem tình hình vệ sinh công cộng và giao thông ở Hà Nội thì
sẽ hình dung ra sự khó khăn gian khổ thật sự khổng lồ trong công cuộc xây dựng
xã hội mới. Lại hội nhập, mở cửa, chấp nhận cơ chế thị trường, chủ nghĩa tư bản
hiện đại, các đại gia tài chính…thì khó khăn lại càng gấp bội. Quốc nạn tham
nhũng, thói quan liêu cửa quyền, mất dân chủ, lãng phí hoang phí…chẳng phải là
do những con người là hậu duệ của xã hội cũ làm nên đó sao. Nếu tất cả đều theo
tấm gương của chủ tịch Hồ Chí Minh và các thế hệ cách mạng tiền bối, hy sinh
tất cả cho dân tộc và cách mạng, việc gì có lợi cho dân cho nước dù nhỏ cũng
cố gắng làm. việc gì có hại cho dân cho nước dù nhỏ cũng phải cố tránh (Hồ Chí
Minh), tghì tình hình sẽ tốt đẹp hơn nhiều và chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam
nhất định thắng lợi. Bác nói: muốn xây dựng CNXH thì phải có con người XHCN là
sâu sắc lắm!.
Nếu bạn
tán đồng, tán dương quan điểm giải thiêng hình tượng Hồ Chí Minh, chống lại tư
tưởng Hồ Chí Minh…thì bạn sẽ đi theo đường hướng nào ? Nếu phản kháng và lật đổ
được thể chế chính trị của chế độ cộng sản thì bạn sẽ xây dựng xã hội theo
đường hướng nào ? Các bạn không có lý tưởng, không có lý luận, không có nhân
tài vật lực, chỉ có mấy trang mạng, mấy tập thơ phôtôcoppy, mấy quyển sách từ
xuất bản Giấy Vụn… thì tổ chức, quản lý một xã hội có gần trăm triệu dân như
thế nào được nhỉ ? Đành phải nhờ các chuyên gia đa nguyên chính trị, các đại
gia tài chính ngân hàng…giúp cho. Đương nhiên là bạn và tầng lớp của bạn được
tự do được hưởng lợi do sự cộng tác với ngoại bang cũng như nguỵ quyền ở Việt
Nam qua các thời đại cho đến 1975. Nhưng còn cả dân tộc, còn hàng chục triẹu
người nông dân, hàng chục triệu người công nhân làm thuê thì quyền tự do và
quyền con người của họ sẽ như thế nào nhỉ ? Vụ Vêdan xả trộm nước thải ra sông
Thị Vải chẳng làm bạn sáng mắt ra ư ? Các ông chủ mới được tự do hưởng lợi
nhuận. Còn hàng ngàn hàng vạn người nông dân được hưởng quyền sống với nước
thải.
Bạn tỏ
ra rất tâm đắc với Nguyễn Quốc Chánh: “Thơ tôi chắc chắn thuộc truyền thống
rác. Vì Việt Nam là một cái sọt của cả đông và tây. Hơn một ngàn năm chống chọi
chung chạ với các đế quốc Tàu, Tây, Nhật, Mỹ, Nga nên Việt Nam có cái số phận văn hoá bi đát kỳ
lạ, nghĩa là vừa đĩ thoã vừa chính chuyên, y trang cuộc đời của Kiều…Những cuộc
cãi vã giữ cũ và mới, giữ truyền thống và cách tân chẳng qua chỉ là những cuộc
nội (chiến, mông, thất, trợ, bài) giữ hai cọng rác đông và tây. Trong cái môi
trường văn hoá giả cầy như vậy, giải pháp của tôi là: xài và vứt thật nhanh
những cọng rác vừa lượm, cả đông (tà) lẫn tây (độc)”.
Hay thế!
Xin nhường lời cho Trưởng khoa Ngữ văn đại học Sư phạm Hà Nội lên lớp bình
giảng cho học trò, hướng dẫn các luận văn cao học…Còn tôi thấy cũng hay theo
cách hiểu của tôi: Hay chứ ! các đế quốc hàng đầu trong lịch sử nhân loại từ
Thành Cát Tư Hãn…Đến hiện đại như Hoa Kỳ, lại phải ngồi vào bàn đàm phán, ký
hiệp định Paris 1973 với cái sọt rác ấy, rồi rút quân khỏi Việt Nam, làm cho
chú Thiệu rớt cái đùng ! Qua Nhã Thuyên xin nhắn với Nguyễn Quốc Chánh và Những
Tiếng Nói Ngầm rằng chả ai ngăn cấm các bạn tự rác hoá mình. Quyền con
người mà ! Nhưng đem rác hoá lịch sử văn hoá dân tộc rác hoá những anh hùng và
vĩ nhân của dân tộc thì không dễ như viết một câu thơ rác đâu ! Sự thể
thế nào hẳn các bạn phải biết chứ.
Xin nói
một chút về Nguyễn Quốc Chánh để Nhã Thuyên và bạn đọc hiểu rõ hơn. Đành dẫn
lại một đoạn tiẻu sử tự thuật của Nguyễn Quốc Chánh mà Nhã Thuyên đã dẫn: Tôi
bị gọi nhập ngũ năm 1979, và có hai năm đứng trong hàng ngũ đi dép râu đội nón
cối và bắn vài loạt A.K, nhưng cũng may là chưa ra trận. Tôi nghĩ, nếu đánh
nhau tôi dễ trở thành một tũ binh, hoặc
một hàng binh, hoặc là người bị bắn đầu tiên. Không lâm trận nhưng vẫn bị hai
vết thẹo: một vết loét trong da dày vì đói ăn và ăn bậy, một vết thẹo trong tâm
lý do bị dồn nén từ áp lực của một tập thể luôn được bơm căng. Trong hai năm
đó, tôi nhận ra tính hiếu chiến gần như bản năng, tiền ẩn trong phần đông con
người Việt Nam và điều đó làm tôi haỏng sợ hơnnhững cuộc đọ súng tưởng tượng
với Pôn Pốt. Nhưng cũng may, nhớ loét dạ dày tôi được giải ngũ sớm.
Rõ ràng
Nguyễn Quốc Chánh đã sai lầm từ cái nhìn đầu tiên, suy nghĩ đầu tiên, việc làm
đầu tiên. Thơ ca của Nguyễn Quốc Chánh chỉ là biểu hiện của tâm thế sai làm đó
mà thôi. Sai lầm như thế nào ? Xin được nói rõ:
1-Ăn bậy
để bị loét dạ dày để được giải ngũ. Nếu bị đói mà loét dạ dày thì sẽ không có
ngày 30/4/1975. Nên tìm đọc Nhật ký chiến tranh của người anh hùng Chu
Cẩm Phong thì sẽ được tự giải toả.
2-Không
hiểu về kỷ luật quân đội nói chung và quân đội cách mạng Việt Nam nói riêng. Đó
là kỷ luật sắt. Thế nào là kỷ luật sắt ? Khi mới nhập ngũ, tôi được thủ
trưởng đơn vị giải thích về kỷ luật sắt là: Muấn ăn cũng không được ăn. Không
muốn ăn cũng phải ăn . Muốn ngủ cũng không được ngủ. Không muốn ngủ cũng phải
ngủ. Muốn chơi cũng không được chơi. Không muốn chơi cũng phải chơi.v.v…Sao lại
thế nhỉ ? Chưa đến giờ ăn muốn cũng không được. Đến giờ ăn không muốn cũng
không được, nếu không ăn được do đau ốm phải đưa đi quân y ngay. Nếu cố tình
không ăn để ốm yếu, để được giải ngũ…Thì đơn vị có nhiều cách chữa trị rất hữu
hiệu. Sự ngủ sự chơi cũng suy ra như thế. Sắt đá như thế nhưng vẫn có không
gian thời gian cho sinh hoạt cá nhân rất phong phú, nếu không, làm sao quân đội
chúng ta tồn tại được. Quân đội nếu không có kỷ luật Sắt thì không thể có sức
mạnh chiến đấu. Bài tập đầu tiên của người lính là tập đi, tập đứng, tập hợp.
Tôi nhớ mãi câu này: Toàn đại đội chú ý! Trung đội hàng ngang! Tiểu đội hàng
dọc! Đi đều…Bước! Và dầm dập bước quân hành. Còi báo thức phải dậy, thể dục,
nội vụ cá nhân, ăn sáng, ra bãi tập (nếu trong huấn luyện chưa ra trận). Trưa,
Chiều, Tối đếu phải theo hiệu lệnh. 9 giờ tối (21h) còi báo ngủ. Tắt đèn, im
lặng tuyệt đối. Kỷ luật và điều độ nen tân binh sau sáu tháng huấn luyện đếu
tăng cân tăng sức rõ rệt. Nếu Nguyễn Quốc Chánh xem đó là áp lực bị bơm căng
đến nỗi thành vết thẹo tâm lý là chưa hiểu hay cố tình không hiểu. Quân đội nói
chung, ở đâu và thời nào cũng thế.
Nhưng
quan trọng hơn, Nguyễn Quốc Chánh không hiểu hay cố tình không hiểu bản chất
quân đội cách mạng Việt Nam. Đó là ý thức tự nguyện do được giáo dục giác ngộ
rất cao. Cho Nguyễn Quốc Chánh giải ngũ là rất đúng. Một người lính khi lâm
trận với tâm trạng như Nguyễn Quốc Chánh thì thất bại là cầm chắc. Ra trận nếu
không tuân lệnh chỉ huy sẽ bị xử lý, có thể phải ra toà án binh. Còn nếu đầu
hàng như Chánh tự nhận thì còn nguy hiểm hơn. Quân đội ta có tinh thần tự
nguyện hy sinh là chính. Tiểu đội cần bốn người cảm tử trong trận công đồn. Cả
tiểu đội (mười hai người) đều xin đi. Phải bộc thăm mới được. Đêm ấy thắng
trận. Nhưng ba trong bốn chiến sỹ cảm tử đã hy sinh. Chế Lan Viên chứng kiến sự
kiện ấy và sau đó ông đã xin vào Đảng. Trong thế chiến Hai, quân Nhật xích chân
pháo thủ vào súng cao xạ để giữ cầu Hàm Rồng. Kết quả thế nào nhỉ ? Trong chiến
tranh chống Mỹ, Nguyễn Viết Xuân hô: Nhằm thẳng quân thù mà bắn ! kết
quả thế nào nhỉ…
3-Xuyên
tạc bản chất người Việt. “Thằng nhãi con Tuyên Đức động binh không ngừng” (Bình
Ngô đại cáo) hay Lê Lợi và hội thề Lũng Nhai động binh trước. Có phải người
Việt dùng bè nứa thuyền nan vượt biển sang xâm lược nước Pháp hay không ? Ai
hiếu chiến đây.
4-Nếu
quân PônPốt không xâm lẫn bờ cõi Việt Nam tàn sát hàng ngàn đồng bào ta ở vùng
biên giới Tây Nam…Và tàn sát ngay cả hàng triệu đồng bào của họ một cách man rợ
thì quân đội Việt Nam có phải ra quân không nhỉ ?
Nói sơ
sơ như thế để thấy Nguyễn Quốc Chánh không hiểu hoặc cố tình không hiểu để
xuyên tạc. Trách nhiệm tối thiểu của một công dân, một quân nhân đối với đất
nước còn trốn tránh thì thơ phú nỗi gì ! Thế mà cô giáo Nhã Thuyên cho rằng có
sự thống nhất là lùng giữ con người riêng tư và con nguời cộng đồng trong Nguyễn
Quốc Chánh. Rằng cái mặt cá nhân của Nguyễn Quốc Chánh là một cái mặt biểu
tượng, một cái mặt cộng đồng, một cái mặt quốc gia…Là người viết
ra những câu thơ không kêu gọi lật đổ, mà bản thân nó đầy sức mạnh lật đổ !
Rằng là một nghệ sỹ sáng tạo đã gắn bó số phận mình với những ưu tư về số
phận của lịch sử Việt Nam trong nhiều thập kỷ qua
Sáng tạo
cái gì nhỉ ? Nhã Thuyên rất tung hô thơ tục, ngôn ngũ tục, từ ngữ tục, cực tục
của Nguyễn Quốc Chánh. Nhã Thuyên trích dẫn rất nhiều nhưng tôi không muấn dẫn
lại làm rác tai bạn đọc. Chỉ nói gọn: tất cả các từ chỉ các bộ phận sinh dục
Nam và Nữ, chỉ quan hệ sinh dục Nam-Nữ đều được Nguyễn Quốc Chánh đưa vào thơ.
Khi lên bục giảng, Nhã Thuyên sẽ bình giảng như thế nào nhỉ. Có đọc lại cho cha
mẹ chồng con anh em họ hàng thưởng thức không nhỉ ?
Nguyễn
Tuân rất quý trọng tiếng Việt, ông gọi là của hương hoả ông bà để lại , Phải biết giữ gìn và làm cho tiếng Việt ngày
càng giàu đẹp hơn lên. Nói tục, viết tục, làm thơ tục như Nguyễn Quốc Chánh là
làm nghèo làm xấu tiếng Việt đi.
Lịch sử
là kinh nghiệm, tri thức nhận thức cuộc sống được kiểm nghiệm và khẳng định qua
thời gian ở cả phạm vi dân tộc và nhân loại. Phải kế thừa phát huy lịch sử theo
phương pháp biện chứng, không thể tuỳ tiện giải thiêng xuyên tạc.
Hình tuợng
Hồ Chí Minh, Tư tưởng Hồ Chí Minh, nhân cách Hồ Chí Minh là chung đúc tinh hoa
dân tộc và nhân loại, truyền thống và hiện đại, cổ, kim, đông, tây. Là “Văn hoá
của tương lai” (Men đen xtan-Nhà thơ Nga. 1924). Là cuộc đấu tranh “cho Tổ quốc
tôi được độc lập, đồng bào tôi được tự do”. Ham muốn tột bậc của Người là: Đồng
bào ta ai cũng có cơm ăn áo mặc ai cũng được học hành. (1946).
Nếu tất
cả Đảng viên của Đảng tất cả cán bộ của Nhà nước đều thực hiện được lời dạy của
Bác: Cần-Kiệm-Liêm-Chính-Chí công-Vô tư. Thì sự nghiệp xây dựng đất nước phát
triển dân tộc nhất định thắng lợi.
Nhân
chuyện này cũng nên xem lại việc dạy văn đại học và đào tạo trên đại học về
nghành văn nói riêng và khoa học xã hội nói chung xem có được “tiên phong” như
Khoa ngữ văn Đại học Sư phạm Hà Nội hay không.
Ngày 19 tháng 5 năm 2013
CHU GIANG NGUYỄN VĂN LƯU
Nguồn: Báo Văn nghệ
TP HCM số 256
No comments:
Post a Comment