.thongtin img{width:24px;height:18px;margin:5px 5px -5px 0} .thongtin li{margin:10px 0 20px}

Friday, August 10, 2012

TRẦN NHUẬN MINH: CÓ MỘT NHÀ THƠ DANH SƠN YÊN TỬ

(tham luận của nhà thơ Trần Nhuận Minh trong hội thảo "Hoàng Quang Thuận với non thiêng Yên Tử”). 
Hằng năm, cứ đến mùa xuân, khách thập phương lại hành hương về Yên Tử rất đông, có ngày đến 8 vạn người. Từng là kinh đô tư tưởng của nước Đại Việt suốt 2 thế kỷ 13 và 14, Yên Tử, đất tổ của Thiền phái Trúc Lâm Việt Nam, luôn hàm chứa những bài học sâu sắc về cội nguồn dân tộc và sức mạnh bền vững của nhân dân trong các cuộc bảo vệ và xây dựng tổ quốc.
 
Nhà thơ Trần Nhuận Minh phát biểu tại Hội thảo. Ảnh: Vanvn
Trong hàng chục triệu người đến Yên Tử, có một nhà thơ, đồng thời là Giáo sư Tiến sĩ khoa học, Viện trưởng Viện Công nghệ Viễn thông thuộc Viện Khoa học và Công nghệ Việt Nam. Hoàng Quang Thuận sinh năm 1953 tại Quảng Bình, sống và làm việc ở TP. Hồ Chí Minh. Không biết anh đến Yên Tử đầu tiên vào năm nào và điều gì đã chinh phục hoàn toàn tâm hồn anh, để Yên Tử trở thành cõi đi về trong suốt cuộc đời anh. Trong thơ Việt Nam viết về Yên Tử, tính từ Lý Tự Thành, nhà thơ thiền đời Lý, từng tu và làm thơ ở Yên Tử, đến nay là 1.000 năm, đây là một trường hợp duy nhất.
Anh đã xuất bản 2 tập thơ. Tập thơ Thi Vân Yên Tử, NXB Hội Nhà văn in năm 1998, năm 1999 tái bản bằng 3 thứ tiếng: tiếng Việt, tiếng Pháp, tiếng Anh, tổng số 63 bài. Tôi đã được xem thư của Tổng thống Pháp R.Sirac, Tổng thống Mỹ B.Clinton gửi cho tác giả bày tỏ lòng trân trọng và cám ơn sau khi đọc tập thơ này.
Tập thứ hai là Ngọa Vân Yên Tử in năm 2001 ở NXB Hội Nhà văn Đại tướng Võ Nguyên Giáp đã đọc tập thơ và đánh giá cao giá trị nhân văn của tác phẩm. Tổng cộng cả hai tập là 143 bài, hơi thơ liền mạch, nhất quán, tránh sự đơn điệu trùng lặp, quả là điều không dễ dàng. Nhiều bài thơ hàm súc, có vang hưởng, xoay quanh cảnh đẹp huyền diệu của danh sơn Yên Tử và công đức của các nhà sáng lập Thiền phái Trúc Lâm, từ đó mà ca ngợi đất nước và khẳng định lòng hướng thiện của con người. Hình ảnh vua Trần Nhân Tông từ bỏ ngai vàng, vào Yên Tử hiện lên rất đẹp.
Vua đi hài cỏ vào Yên Tử
Ráng chiều đỏ rực cả hoàng hôn.
Núi sông, khe suối, cây cỏ, ánh trăng, cánh cò và tiếng sáo trúc… cùng các địa danh ở Yên Tử, đi qua tâm hồn và ngọn bút hào hoa của ông, lúc nào cũng trong trẻo, huyền ảo, làm xao động lòng người về những giá trị bất tử của quê hương đất nước, vừa xưa cũ vừa hiện tại!
- Sáng cuốn mây hồng, chiều ráng phủ
Én liệng lầu không giữa đất trời
- Thác đổ suối reo hòa trong gió
Mây hiện trên đầu một tán che
- Giật mình tỉnh giấc hương thơm ngát
Một khoảng trời cao giữa núi lèn
- Tiếng sáo thiền ca vui bất tận
Ngập tràn Yên Tử trăng trong trăng...

Bất cứ trang thơ nào, người đọc cũng gặp những câu thơ như thế, thể hiện tấm lòng yêu mến và những cảm xúc không hề nguôi cạn của tâm hồn tác giả đối với Yên Tử, một vùng đất thiêng của tất cả mọi người dân có đời sống tâm linh, dù ở trong nước hay nước ngoài.
Lần nào đọc thơ Hoàng Quang Thuận, tôi cũng ngẫm nghĩ, cái duyên gì đã đưa ông về Yên Tử và điều gì ở danh sơn này đã biến một nhà khoa học thuần túy thành một nhà thơ hào hoa, và đặc biệt, nhà thơ đó đã viết suốt đời mình về Yên Tử, dành riêng cho Yên Tử, góp công làm cho một ngôi chùa, một ngọn tháp, một ngọn núi, một khe suối, một nhành cây, một màu hoa, một làn sương, một ánh trăng, một tiếng chim kêu... ở đây thành một vang hưởng tâm hồn và bay xa đến tận vùng sáng ở phía Tây bán cầu…
Đó là phúc địa của Yên Tử, phúc trạch của tỉnh Quảng Ninh ta từ ngàn đời.
TRẦN NHUẬN MINH

3 comments:

  1. Thưa quý vị

    Năm 2008, nhân một hội thảo về Trần Nhân Tông ở Quảng Ninh, tôi được biếu một tập thơ có tên là Thi vân Yên Tử của một người làm thơ lạ hoắc, tên là Hoàng Quang Thuận, đọc mấy bài, thấy là thứ thơ vớ vẩn nên vứt vào xó nhà. Nay nhân đọc tin có cả một cuộc hội thảo của Hội Nhà văn Việt Nam về tập thơ này và tác giả này, với sự xuất hiện của nhiều vị mũ cao áo dài trong làng văn nghệ, lại nghe nói tập thơ viết trong 3 giờ tập tọng kiểu học trò đồng ấu làm thơ Đường không niêm luật vần nhịp ra hồn này sẽ là đại diện cho thơ ca của một dân tộc giàu truyền thống thơ ca là Việt Nam đang được đề nghị trao giải Nobel văn học, tự nhiên tôi lục tìm và lôi lại tập thơ ra đọc. Thất kinh. Tôi nghĩ chẳng ai có thể thể bốc thơm hay ném đá tập thơ, vì đây là thứ quái thai được gọi là thơ, giống như không có thứ nước hoa nào biến một bãi thải tiêu hóa thành một củ khoai lang luộc, cũng như không có một hòn đá nào ném vỡ một mu cát không có khả năng kết dính.

    Nếu cho đây là một tập thơ có dấu hiệu tâm thần, biến thái, hoang tưởng… thì cũng không quá, nhưng theo tôi nên đánh giá đó là những bài tập làm theo kiểu thơ Đường non nớt nên biến thành thơ con cóc của một đầu óc mẫu giáo mầm chồi. Nếu xem đây là một hiện tượng thi ca đương đại thì chỉ có thể nói rằng những ngươì chủ trương hội thảo và tán tụng tập “thơ” này đã khinh bỉ văn học Việt Nam một cách sâu sắc. Và điều đó không gì khác hơn là khẳng định tình trạng nhếch nhác, tha hóa, suy đồi của văn học đương đại Việt Nam. Tôi xin phân tích tính mầm chồi và cảm xúc hời hợt, mô phỏng, thiếu chân thực cùng hình thức non kém đến hài hước của tập ‘thơ” này trong một dịp khác.

    Tôi hi vọng nhà “thơ” Hoàng Quang Thuận còn đủ tỉnh táo để biết dừng lại dù đã quá muộn nếu không muốn trở thành một tên hề của một trò hề quá tốn kém tiền bạc và danh dự mua vui cho thiên hạ. Thi đàn xưa nay bao giờ cũng có những gã hề và trò hề, nhưng những gã hề và trò hề không phải là thi đàn.

    Nam Long

    ReplyDelete
  2. Cảm ơn Bác, commetn của Bác Nam Long viết rất thẳng thắn và rất hay nữa đấy ạ.
    Xin chúc Bác những điều tốt đẹp may mắn vui vè nhất.
    Rất trân trọng.

    ReplyDelete
  3. NÀO XÉT

    cảm ơn người rước thơ hay
    Nghĩ suy gặp đọc trang này thấy vui
    Thú tình Minh đã thấy người
    Học bao trang chủ hơn đời đó thay
    Nay về nhìn rõ trời mây...
    Hải Dương ngày 3/3/2013
    Bùi Quang Thanh

    Trả lời

    ReplyDelete