.thongtin img{width:24px;height:18px;margin:5px 5px -5px 0} .thongtin li{margin:10px 0 20px}

Saturday, March 17, 2012

CÁC TÁC PHẨM ĐOẠT GIẢI BA CUỘC THI “THƠ CA VÀ NGUỒN CỘI” LÀNG CHÙA LẦN THỨ 2




GIẢI BA CUỘC THI “THƠ CA VÀ NGUỒN CỘI” LÀNG CHÙA LẦN THỨ 2

1. Đỗ Thượng Thế
với “Niệm sông” và “Viết theo nhát cuốc của chị”
2. Lê Xuân Hiệp với “Bà ơi”, “Ký ức” và “Ngày mùa
3. Phạm Vân Anh với “Người đàn ông trên biển Tây nam” và “Nói với con về quê hương”


TÁC PHẨM ĐOẠT GIẢI:

1. ĐỖ THƯỢNG THẾ

NIỆM SÔNG

Bà ơi!
Ngày ngày
Ngụp trong bụi phố
Cháu lại thấy
Con sông quê mình phăm phăm về phía nghẹn đêm
Đêm vỡ ải như trạnh cày sục ruộng
Từng đàn bò quày đầu bên kia bờ ào lên cơn sập nước
Lớp lớp chân non giạt những mùa giông
Giạt tiếng chim bập bềnh sương giá
Giạt tàn đuốc sậy giạt thất thanh đỉnh lũ giạt lùm lùm khuya
Dế giun thức nồng hơi đất
Bãi cồn dần dần nhô lên mỗi lúc một xanh

Mỗi lúc một dâng lên đỉnh núi người già
Những vẻ mặt thâm u xa vắng những trầm tư buồn đau và nỗi tàn kiệt
Tạc gành đá lạnh… cheo leo
Dâng lên mái ngói âm dương chùa làng rêu ám
Dâng lên tàng cây gió sớm/ con đường chợ mai khuất - hiện triền sông
Hoa gạo rực chói - ngọn đăng tháng ba
Lau lách thức mùa tu hú

Bà ơi!
Doi cát hình chiếc lá chênh chao ngày hạ
Lũ nhóc dung dăng xới lửa đồng dao
Giấc mơ của chúng mọc lan như loài cây nghể cây rì bóng mướt
Ở đó
Những con sóng xanh xao ắp nỗi trở về
Những con sóng hồn nhiên đuổi ngày rồi ôm cầu vồng tuổi dại ra đi…

Những thì thầm của đàn cò ráng lửa
Những rầu rầu tiếng huýt sáo của người cắm bõi
Cánh buồm tha phương ốm trên bến vắng
Và mồn một ngôi nhà chống cửa hướng bờ xe nước
Cháu nghe rất rõ giọng bà ru em gái cháu dưới chái hiên chiều
Gọi cháu trong vườn bắp phun cờ
Rồi lần gọi ấy
Tháng tám miên man mưa
Những mưa… những mưa… những/ mưa

Sặc bụi áo cơm
Ròng ròng mắt đỏ…
Bà ơi!
Bà ơi!...
… Từng cụm áo tơi qua sông bắt đầu um khói.

VIẾT THEO NHÁT CUỐC CỦA CHỊ

Thỏm trong mắt ngày về
nắng
nắng
chị và ruộng đồi
và dốc làng và mây xa…
bùng sôi đom đóm

Nào thương… nào yêu… nào nhớ…
nào nào…
thơ về quê hương
nhiều hơn đá cháy
nhiều hơn người cuốc bệ

Hạn rang trụm
miền chồi đọt đời người
chị thèm… và từng
nuốt sống cơn giông

Bứng đi đêm xanh mặt
cùi cụi xới chiếc bóng
ngày từng ngày
tưới lên từng ngày những chúc tụng non tươi
tự ngào ngạt
tự mỡ màu
tự niềm lỡ trưa mọc cánh

Không cầm được
giọt cay
rơi vẫn rơi…
chị ơi!
mỗi nhát cuốc
hương mùa neo đậu.

2. LÊ XUÂN HIỆP

NHỮNG NGƯỜI NÔNG DÂN LÀNG TÔI

Những người nông dân làng tôi
ngày dài lam lũ
tay ngập bùn sâu
gieo vần hạt lúa
nấu thơ bằng những hạt ngũ  cốc trên cánh đồng người
để vần thơ nẩy mầm hạt thóc
nuôi những đứa trẻ lớn trên lưng ngửi vị phôi phai ngái gió đồng nội.
Họ yêu thơ
như tình yêu những đứa trẻ của họ.
Họ gieo vần
họ ngân vang.
Cánh đồng thơ nặng trĩu hạt lúa vàng
những câu thơ đi lên từ lòng đất
cũng lại đi về lòng đất.
Có nơi nào thơ ca là nguồn cội trên cánh đồng người?
Có nơi nào củ khoai, hạt thóc là nguồn cội của những câu thơ?
Có nơi đâu thơ được lấy để truyền đức?

Làng tôi
những người nông dân
chân lấm tay bùn
họ thuộc một câu thơ hay để qu ên đi một câu chửi độc.
Ngày ngày họ đem thơ ra đồng
thả vào lòng đất cho cây lúa, củ khoai mỗi ngày một lớn
Ngày ngày họ đem thơ thả trôi theo dòng sông Đáy
mê hoặc tôm cá, bầy trâu.
Ngày ngày họ gieo thơ vào những dải đất bồi
nẩy mầm ngô sắn.
Họ ghép thơ vào cái nia, cái nong, cái mẹt, rổ, rá, dần, sàng
vào tiếng giã trầu cụ già móm mém
vào những đường cày ướt đẫm bờ vai.

Những người nông dân làng tôi
chưng cất thơ như những mẻ rượu làm say lòng ng ư ời
say cả giấc ngủ những đứa trẻ trên lưng ngửi vị phôi phai ngai ngái gió đồng.

BÀ ƠI!

Bà ơi gió mùa đông bắc về
Thổi tràn trên ang nước
Tím tái tàu cau
Rơi rụng lá trầu
Những cơn gió nối đuôi nhau thổi về nguồn cội.
Như cái tên của nó
Rét cuối mùa
Mà người xưa vẫn gọi
Nàng Bân may áo cho chồng
May ba tháng ròng mới được cửa tay.

Chiều nay
Cơn gió mùa đông xưa gọi
Câu chuyện cổ hàng đêm bà kể dở
Cô Tấm hay cô Cám là người sống lẽ phải?
Chiều nay con khóc
Cơn gió mùa đông bắc năm xưa bà kể đã cướp đi ông
Trong trận cảm gió mùa trước

Năm nay
Cơn gió lạnh về
Từng cơn ho dữ dội tấm thân gầy mảnh, bà làm sao chịu nổi
Bà khóc
Bà nhớ chú út vĩnh viễn nằm lại chiến trường xưa
Bà nhớ cha con
Bà kể chuyện ngày cha con hi sinh trên bến Nội
Ngày mẹ con đưa bà đi tránh đạn nửa đường bom rơi mẹ con cũng nằm lại. Ngày con còn đỏ hỏn, xanh xao vì khát sữa
Chiều nay con khóc
Con sợ cơn ho sẽ cướp bà đi con mồ côi vĩnh viễn.

Chiều nay, gió mùa đông bắc về
Tím tê mấy ngọn cau già
Trầu vàng rụng bên ang nước…
Giọt nước mắt cuối nguồn khô cạn rồi
Bà ơi!

KÍ ỨC

Tuổi thơ
Con bỏ dở nơi bờ đê có sóng dòng sông Đáy
Từng con trai, con ốc, con cua làm con đen da dạn nắng
Từng buổi tắm trưa cha biết, cha mắng
Cha đánh đòn con bằng thanh nan nứa
Con khóc rồi con hứa
Lời hứa vẫn đi ngược lời cha
Con vẫn thế, vẫn thả bò, vẫn tắm, vẫn đùa giỡn sóng
Vẫn gọi nắng đùa gió của bờ sông.

Tuổi thơ
Con bỏ dở ở hàng rào ngoài bãi
Nửa cái gai đâm nhói chân khi xé rào trộm quả
Chân con sưng, tấy, buốt
Cha vẫn ngồi nhoè mắt cời gai
Cơn sốt đêm kéo cái nhói làm cơn đau con giật mình mộng mị
Từng giấc mơ nửa vời
Con vẫn thấy mắt cha
Ẩn sâu trong đó là nỗi lo đứa con bé dại
Cha
Con lại hứa.

Tuổi thơ
Đi qua, bỏ dở và chấm hết ngày con vào đại học
Cha lại khóc
Vui và lo nỗi lo con còn bé
Con lại hứa, cố lớn
Cha
Tuổi thơ con xa vời trong kí ức.

3. PHẠM THỊ VÂN ANH

NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRÊN BIỂN TÂY NAM


Tôi gặp người đàn ông ấy sau chuyến đi khơi
Chuyến đi không dành để săn cá
Từng đụn lưới quấn xoẳn nơi mũi thuyền vặn mình dò hỏi
Những cần xé toang gió hồ nghi
Chẳng có gì khác trước lúc ra đi
Có mới chăng...?
Những vết đạn hằn trên thân ghe
Sau trận hải chiến giữa lòng đêm hút xoáy
Chúng quần thảo dữ lắm mấy chú ơi
Đã cướp thuyền còn ruồng người mình xuống nước
Biển cả cha ông để lại, ngó lơ sao đặng
Không biết giữ gìn cũng là bất kính với tổ tiên
Cái giọng nói xênh xang, rượm rạp ấy cấtn
Nồng nã như vừa trúng luồng cá mới
Sao tôi nghe tiếng mầm đước đang trỗi bùn rất vội
Góp nhặt phù sa ở lại với người
Người ngư phủ vụng về bập thuốc hút một hơi
Bình thản sau đêm dài giữ biển
Nắng nung rọi xuống, muối mặn hắtn
Da cháy đồng hun, anh già hơn trước sóng
Không ai nói gì về cuộc chiến đêm qua
Và như mọi ngày bình minhn từ sóng
Tôm cá lại về đầy bãi chật khoang
Tôi thấy dấu chân anh in trên phù sa vạn dặm
Những dấu chân gánh hình hài bao hành trình mở đất
Khát vọng truyền đời ủ nơi võng mắt
Nháng đỏ ánh nhìn loài cá kình vượt đáy hàng khơi
Từng búp rễ trỗi bùn viết tiếp giấc mơ...
Giữ biển cùng người!.


No comments:

Post a Comment