Những năm gần đây, khi đất nước bước vào thời kỳ đổi mới, điều kiện vật chất
ngày càng được nâng cao, yếu tố tinh thần cũng được chú trọng và phát triển đa
dạng hơn. Thơ là một trong những giá trị tinh thần làm đẹp cho cuộc sống, là
nơi người ta tìm về sau những mỏi mệt chộn rộn của đời thường. Tuy nhiên, làm
thơ để giải toả tinh thần, để lúc vui buồn ngâm cho nhau nghe, cho tâm hồn
thăng hoa thì rất đáng khuyến khích, bởi đây là nét đẹp, là truyền thống văn
hóa quý báu đã có tự ngàn xưa của người Việt Nam. Nhưng sính thơ đến mức háo
danh, làm “mồi ” cho các “đầu nậu” thơ thì lại khác. Đáng tiếc là hiện tượng
này ngày càng xuất hiện nhiều trong “làng thơ ” hôm nay.
Giấc mơ thơ bay |
Nắm bắt
được cơn “ khát ” của một số người muốn có “ tiếng thơm” bằng thơ, các đầu nậu
đã nhanh nhậy bắt lấy thời cơ, lao ngay vào cuộc. Họ lo từ việc chạy giấy
phép của NXB đến in ấn và biên tập. Nếu bạn được đăng từ 5 đến 10 bài thơ và
được gởi một tập thơ thì xin mời bạn đóng cho người chủ biên từ 250 đến 450
ngàn đồng. Tôi đã tìm hiểu thông tin từ phía các nhà xuất bản và được biết, để được
cấp giấy phép in một tập thơ thì chỉ cần 2 đến 3 triệu đồng. Yêu cầu của NXB
cũng khá thoáng là không vi phạm chính trị, còn nghệ thuật thì không quan
trọng. Có tác giả mua đến cả chục cuốn, tốn ba bốn triệu đem tặng bạn bè
thân hữu. Cũng giống anh bạn tôi, tôi cũng được tặng cả chục tập thơ kiểu này.
Tôi cũng có một anh bạn tuổi đã gần sáu mươi, mấy chục năm quen nhau,
chưa bao giờ thấy anh cầm bút làm thơ. Rồi một hôm anh hồ hởi đến khoe:
“Mình vừa được đăng ở tuyển tập “NHỮNG TÁC GIẢ THƠ ĐƯƠNG ĐẠI VIỆT NAM”
10 bài thơ. Tôi cứ ngỡ mình nghe lầm, sao anh bạn mình “ Tinh anh phát tiết ”
nhanh đến vậy?... Cầm tập thơ trên tay, tôi hoa cả mắt vì nó lộng lẫy quá: Bìa
cứng, giấy tốt, in mầu rất đẹp, giá 450 ngàn, được một NXB có tên tuổi cấp giấy
phép. (Chủ biên là một “ Nữ sỹ”, thường trú ở TP: HCM). Ảnh tác giả được in rất
trang trọng với đầy đủ tiểu sử, sự nghiệp văn chương vv và vv. Tôi biết anh
chưa có một bài thơ nào được đăng dù chỉ ở bản tin của phòng văn hoá thông tin
huyện, thế mà lời giới thiệu về anh rất hoành tráng, cứ tưởng đây là một nhà
thơ lớn nào đó chứ không phải là anh bạn giáo viên cấp một của tôi: …“Anh
làm thơ như trải lòng mình, chắt lọc những ngôn từ dâng đời” và: “Đã có
nhiều bài thơ đăng trong các tuyển tập cả nước…”. Anh lại đưa cho tôi xem
một số tập thơ đã xuất bản từ trước, tôi toát mồ hôi khi thấy các “nhà thơ ”
kiểu như anh bạn tôi nghiễm nhiên ngồi “cùng chiếu ” với các nhà thơ đã thành
danh. Nếu đem thơ của các “nhà thơ ” này gửi đi, tôi tin rằng không có một tờ
báo hay tạp chí nào dám đăng. Đọc mấy trăm bài thơ mà không có một bài nào hoàn
chỉnh, (xin được trừ ra các nhà thơ đã thành danh) vì ở đây, kỹ thuật viết quá
non nớt, ngôn từ khập khễnh, cấu tứ rời rạc thiếu chặt chẽ, ý thơ loãng và
thừa, hình ảnh trong thơ nghèo nàn, dẫm lên một lối mòn và những ngôn từ gãy vụn.
Tôi có cảm giác như các “ nhà thơ ” này nghĩ sao viết vậy, thấy từ nào hay hay,
thinh thích là họ bê luôn vào thơ. Hình như họ cũng chưa hiểu hết nghĩa của
những ngôn từ ấy có phục vụ cho chủ đề hay không, xin được đơn cử vàì đoạn:
“ Xuân đến, xuân đi, xuân trở lại
Ta chẳng mong sao xuân tới hoài
… Đất khách hững hờ: “ Chờ tết hả?”
Quê người ngán ngẩm: “ Đón xuân ai?”…
TT-
Thơ đương đại Việt Nam.
Và:
“ Nhớ về Mẫu Mẹ Âu Cơ
Sinh ra trăm trứng sử giờ còn ghi
Xa xôi rừng núi kể gì
Năm mươi con khỏe ra đi theo bà”…
HK – Thơ đương đại Việt Nam.
Rồi:
“ Hồ Hoàn Kiếm ở Việt Nam
Tháp rùa soi bóng hào quang ngày ngày
Quanh hồ liễu rủ phượng bay
Rêu phong phô gấm dạn dày nắng mưa”…vv…
ĐTN - Thơ đương đại Việt Nam
Đây mà là thơ ư?... Nhưng gần đây các NXB đã cấp giấy phép cho không ít những
tập thơ như thế ra đời từ Nam
chí Bắc. Nghề ăn nên làm ra, nên hiện nay xuất hiện khá nhiều những đầu nậu
kiểu này. Ở Lâm Đồng cũng có một “ Nữ sỹ ”, chị cũng là một đầu nậu thơ có cỡ,
bút danh là Dòng Sông TTD. Chị có một bài thơ tự nói về thơ mình, đọc xong tôi
nổi da gà: “Sáu mươi bài thơ là sáu mươi bông hoa hồng rực rỡ ”... Lần
theo địa chỉ được ghi trên một tập thơ, tôi gọi điện thoại cho một chủ biên ở
TP: HCM. Nghe nói tôi có ý định gửi đăng mấy bài thơ, chị mừng rỡ: “Tiền bạc
bao nhiêu rồi cũng hết, đăng thơ là để lại một cái gì đó cho đời, cho con cháu
mai sau”! Tôi đọc qua điện thoại cho chị nghe một bài thơ tôi mới viết, (xin
được nói, tôi chỉ là lều thơ tỉnh lẻ), thế mà chị khen nào là sâu lắng, ngôn từ
mới lạ, đầy tính sáng tạo, âm hưởng dạt dào đầy cảm xúc, có thể thành nhà thơ
lớn ”... Nực cười! Bài thơ tôi viết và sửa cả tuần thì người đọc cũng phải
nghiền ngẫm mới có thể hiểu được ý tác giả, thế mà chỉ nghe qua, chị đã
thấy hay như thế thì đích thị chị là nhà bình thơ “bậc thầy” và tôi cũng sắp
thành “nhà thơ vĩ đại” đến nơi rồi! Tôi lại gọi cho một chủ biên đã có thư mời tôi
đăng thơ, ở hộp thư số I bưu điện Bảy Hiền, quận Tân Bình - TP: HCM. Tôi hỏi:
“Anh làm công việc biên tập thơ ở tạp chí nào?”, thì được anh ta cho biết: “Tôi
là thành viên CLB thơ ca phường… quận Bình Thạnh”. Trời hỡi, một “nhà thơ ”
phường xã cũng có thể biên tập thơ để xuất bản được chăng ? ??...
Gần
đây các đầu nậu rất hay tự “ tôn vinh” mình là “ nhà thơ ” và cũng hào phóng
ban cho những người có thơ gửi cho họ đăng là “ nhà thơ”. Nếu ai đó không tin
thì xin cứ gọi điện thoại cho “nhà thơ ”Trần Thế Ph…chủ biên của tập “ Dấu
xưa”- NXB Thanh niên 2010. Cả tỉnh Bình Thuận chỉ có bốn nhà văn, nhà thơ
VN, trong gần 200 hội viên HVHNTBT, thế mà ông Ph đã “ phong ” tới… tám
người ở huyện Hàm Tân – Bình Thuận là “ nhà thơ ”, thật là hết chỗ nói.
Sự thiếu
và thừa ngôn từ trong các thi tập kiểu này khá phổ biến, vì vậy khó có bài thơ
nào hay. Sự rung cảm trước hiện thực cuộc sống thì người làm thơ nào cũng có.
Cái quan trọng là từ những rung cảm đó, người viết phải làm sao cho thành được
thơ thì còn phụ thuộc vào năng khiếu, vốn sống, vốn ngôn từ và quy trình “ lao
động thơ ” của người làm thơ. Gía trị của thơ ẩn chứa trong sự hồn nhiên của
chữ nghĩa, giầu hình tượng và có tính khái quát cao, chuyển tải được ý tưởng.
Có như thế, ý thơ mới “lấp lánh đằng sau ngôn từ ” và có như thế, thơ mới
thực sự là thơ.
Làm thơ trên đường |
Thật tiếc, các
“chủ biên” và nhà xuất bản không biết do vô tình hay hữu ý đang khơi dậy một
tâm lý “sính thơ ” thay vì yêu thơ, khiến cho việc làm thơ và in thơ trở thành
một cái mốt, một mối quan hệ sòng phẳng mà ở đó các bên cùng có lợi: Bên có nhu
cầu thì thỏa mãn vì tưởng như mình đang được “nở mày nở mặt ” với đời. Đầu nậu
thì hốt tiền, NXB cũng tăng thêm thu nhập. Cũng không biết có phải vì lợi nhuận
hay vô cảm mà họ đã mặc nhiên quên đi những giá trị đích thực của thơ, họ đã
và đang làm cho những người yêu thơ quay lưng lại với thơ, bởi ở đây, thơ đang
có sự đánh đồng “Vàng thau lẫn lộn ” khiến thơ của các nhà thơ đích thực cùng
chịu chung số phận với thơ “ làng xã ”. Để rồi các bài thơ, các tập thơ hay
cũng bị rơi vào quên lãng. Cơ chế thị trường chăng? Thật đáng buồn! Tôi
đã chạnh lòng khi nhớ lại hai câu kết trong “Truyện Kiều” của đại thi hào
Nguyễn Du, một kiệt tác vĩ đại là thế mà Người đã khiêm tốn biết nhường nào:
“
Lời quê chắp nhặt dông dài
Mua vui cũng được một vài trống canh.”
Làm thơ không
phải là nghĩa vụ, vì thế nếu chưa có nhu cầu viết hoặc chưa viết được thì “ Các
nhà thơ ” ơi xin hãy làm độc giả, và các NXB ơi xin hãy vì cái hay, cái đẹp của
thơ mà “ Gạn đục khơi trong ” . Bớt đi những câu thơ nhàm chán thì cuộc sống sẽ
thanh cao và đẹp hơn rất nhiều.
TRẦN VŨ MINH
Rất hay, cám ơn đã share. Mình có 1 trang
ReplyDeleteNhạc hay với nhiều bài nhạc việt đang hot hiện nay nè. Mọi người nghe thử nha !