Điều này thì ông Lưu có thể kiện Nguyên ra
tòa vì tội vu cáo bởi ông Lưu viết có sách mách có chứng. Ngược lại, tôi thấy
‘thi pháp” phê bình của Phạm Xuân Nguyên là lối viết điêu toa, ác độc, không
chứng cớ. Khi quy kết Nhã Thuyên ông Lưu đều trưng ra chứng cớ cụ thể, Nguyên
hoàn toàn không đếm xỉa đến để phản bác mà chỉ nói văng mạng mà thôi.
Tóm lại, Phạm Xuân Nguyên là thằng cơ hội,
một loại ung nhọt của thể chế, một hậu quả của lỗi hệ thống; một điển hình về
loại tôi cao, trí thấp, tâm tối. Còn nhiều điều để viết, nhưng thấy như thế
cũng đủ, tôi không muốn làm độc giả mệt thêm nữa. Chỉ buồn là sao lại có tình
trạng “rắn rết nghênh ngang phun nọc trên diễn đàn” như vậy. Phải chăng
vì tính cả nể, xuề xòa, dĩ hòa vi quý hay vì cái gì khác?
Đông La
Loáng
thoáng nghe Phạm Xuân Nguyên bảo ông Nguyễn Văn Lưu, cựu Giám đốc NXB Văn học,
có lối phê bình văn học “chỉ điểm” từ lâu; nhưng mới hôm qua mới “được” đọc
trực tiếp bài “Phê bình chỉ điểm” của Phạm Xuân Nguyên trên Quê choa. Lại Quê
choa! Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã! Cả hai thằng đều mất nhân tính như nhau.
Một đằng chầy cối bênh vực thứ thơ rác rưởi và quan điểm sáng tác bệnh hoạn là
Nguyên thì gởi đăng trên trang cá nhân của Lập, một thằng cũng chày cối bênh
vực thằng “San hô” lộn ngược lịch sử, khi cho chuyện đóng đinh vào đầu, đục
răng, đục đầu gối tù binh Việt cộng ở những “Địa ngục Trần gian” chỉ là chuyện
khai thác thông tin bình thường! Tôi biết rồi sẽ lại có những người không hiểu
vấn đề phê phán tôi nhà văn, nhà thơ gì mà lại dùng từ thô lỗ thế, nhưng quả
thật nếu quý vị hiểu vấn đề, chúng còn không xứng đáng được gọi bằng thằng nữa!
Mở
đầu bài viết, Nguyên định nghĩa về Phê bình chỉ điểm như thế này: “Đây
là sự định danh một kiểu gọi là “phê bình văn học” của Nguyễn Văn Lưu”; rồi
tự tin khoe “đã được tôi nói lên tại diễn đàn của hai cuộc họp quan trọng…
do Hội đồng lý luận phê bình văn học nghệ thuật trung ương và Hội Nhà văn Việt
Nam tổ chức” có Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, Trưởng Ban Tuyên giáo Đinh
Thế Huynh tham dự, ba ông Hồng Vinh, Đào Duy Quát, Hữu Thỉnh chủ trì.
Đọc
xong, thực ra là chuyện giữa Nguyên với ông Lưu, Nguyên không đụng chạm gì tới
tôi, nhưng tôi không sao kìm được sự tức giận khi thấy Nguyên đúng là một thằng
lưu manh và mù chữ. Viết vậy tôi hoàn hoàn tỉnh táo hiểu Hiến pháp có điều
khoản định tội xúc phạm danh dự người khác, nhưng tôi còn hiểu rõ hơn Hiến pháp
cũng hiến định quyền tố cáo bọn lưu manh!
Để
chứng minh cho ý mình nói ông Lưu có lối phê bình chỉ điểm, Nguyên viết: “Ông
ta có quyền lấy trường hợp Nguyễn Huy Thiệp để khảo sát phê bình, nhưng cái lối
tập hợp tư liệu các bài viết phê bình xoay quanh tác phẩm của nhà văn này rồi
tổng hợp lại thành ra như một hệ thống có tổ chức phân công người định hướng tư
tưởng, người viết bài... là có ý đồ xấu, là bóp méo sự thực đời sống văn học,
là vu cáo những người phê bình có bài viết ủng hộ hiện tượng văn chương Nguyễn
Huy Thiệp hành động như một “tổ chức””.
Khi
khảo sát một vấn đề, tổng hợp toàn diện ý kiến người khác là một việc làm khách
quan và khoa học. Còn nếu hiểu lịch sử vấn đề Nguyễn Huy Thiệp thì việc lăng xê
Nguyễn Huy Thiệp còn hơn là “hành động như một tổ chức”, bởi Nguyễn Huy
Thiệp từng là ngọn cờ đổi mới được Nguyên Ngọc phất lên, đến tận giờ Nguyên
Ngọc vẫn luôn khẳng định tác phẩm của Nguyễn Huy Thiệp là thành tựu của đổi
mới. Về dư luận phân ra hai phía khen và chê ông Thiệp (bản thân tôi từng khen
nhiều hơn chê Nguyễn Huy Thiệp) không bàn ở đây, nhưng quan điểm chính thống
của nhà nước đã kết luận chính thức là Nguyên Ngọc và cấp trên của Nguyên Ngọc
là ông Trần Độ đã sai trong vụ “đổi mới” đó, trong đó có việc chính là đăng và
tung hô Nguyễn Huy Thiệp. Cả hai, cả Trần Độ và Nguyên Ngọc đều đã bị mất chức,
và chính Trần Độ đã thừa nhận Nguyễn Huy Thiệp có sai!
Hơn
nữa, lực lượng chống VN ở ngước ngoài đã không bỏ qua cơ hội, cũng còn hơn cả “hành
động có tổ chức”, đã tung hô Nguyễn Huy Thiệp ghê gớm.
Vì
vậy, chính Phạm xuân Nguyên đã vu cáo ông Nguyễn Văn Lưu chứ không phải ông Lưu
là người vu cáo. Chỉ khi Phạm Xuân Nguyên là người chống chế độ thì mới đúng
theo cách nhìn ngược lại mà thôi.
Điều
thứ hai, Phạm Xuân Nguyên dùng vụ “luận án Nhã Thuyên” để chứng minh ông
Lưu là “chỉ điểm”.
Nguyên
giải thích: “Đó là kiểu phê bình cốt điểm mặt chỉ tên những người bị coi là
sai trái, sai lầm, lệch lạc, phản động theo một cách đọc văn bản sáng tác và
văn bản phê bình thiên về chính trị, quy về chính trị”.
Trong
luật pháp, thấy tội mà không tố cáo cũng là phạm tội. Trang đầu blog của tôi
cũng để ảnh Einstein với câu nói của ông: “The world will not be destroyed
by those who do evil, but by those who watch them without doing anything”
(Thế giới sẽ không bị phá hủy bởi những kẻ làm điều ác, nhưng bởi những người
thấy chúng mà không hành động gì cả”. Vì vậy nếu ông Lưu cũng như bất kỳ ai “điểm
mặt chỉ tên” đúng đều là những người có trách nhiệm với xã hội, có nhân
cách đáng quý trọng. Còn ông Lưu sai thì Nguyên và những người bị ông Lưu “chỉ
điểm” hoàn toàn có thể kiện ông Lưu. Nguyên và những đối tượng thấy sai mà
không kiện thì là những thằng hèn, còn không kiện được mà phát biểu hùng hổ như
Nguyên thì là một thằng lưu manh.
Nguyên
lập luận tiếp một cách lăng nhăng như thế này: “Các văn bản sáng tác được
viết theo cấu trúc nghệ thuật. Các văn bản phê bình được viết theo cấu trúc
khoa học. Đọc chúng đúng nghĩa để nhận xét, đánh giá, phản biện là phải đọc
theo quy tắc nội tại của văn bản, đọc có lý thuyết và phương pháp, đọc trong hệ
thống liên kết văn bản, không thể hồ đồ suy diễn, diễn dịch theo lối áp đặt từ
một động cơ, ý muốn ngoài văn học, ngoài khoa học”.
Phê
bình một tác phẩm là phân tích hình thức và nội dung một tác phẩm. Hình thức
cũ, mới, đạt hiệu quả thẩm mỹ thế nào? Nội dung sống động, phong phú, đúng sai,
tốt xấu, cao thấp, nông sâu thế nào? Chỉ thế thôi! Còn đọc mà không hiểu gì như
Nguyên thì là một thằng ngu. Như ông bạn rất nổi tiếng của tôi từng nói về
Nguyên: “Đéo hiểu con cặc gì về thơ” vậy!
Còn
chuyện Nguyên mang cái khái niệm đọc “vỡ chữ” của bà Nguyễn Thị
Minh Thái ra chê ông Lưu cũng là vu cáo. Ý của bà Thái cũng chẳng lạ gì. Văn
chương hiện đại, nhất là thơ hiện đại giàu tính ký hiệu, tiềm ẩn nhiều lớp
nghĩa trong cái vỏ chữ. Như bài thơ có mấy câu của tôi mà Nguyễn Quang Thiều
sau khi đăng trên Văn Nghệ từng gọi điện thoại bảo “Bài này ông hay hơn Chế
Lan viên rồi”:
NHỮNG
CÁI XÁC
Những
cánh hoa sặc sỡ
Nằm
sõng soài trên thảm cỏ biếc
Con
ba tuổi ngây thơ
Say
sưa cóp nhặt.
Tôi
tin là với bài này, Phạm Xuân Nguyên sẽ đọc không “vỡ chữ”, sẽ cho Thiều
tâng bốc tôi, còn tôi thì khùng, hoang tưởng, tin lời Thiều.
Với
tôi Chế Lan Viên tôi coi như cha mình, tôi cũng quan niệm những tuyệt tác cũng
như hoa hồng, hoa lan; như thịt, cá; nói cái nào đẹp hơn, cái nào giá trị hơn
thì thật khó nói. Khi Thiều khen thì tôi cũng vui, nhưng tôi nể Thiều quá thông
minh nhiều hơn.
Còn
Phạm Xuân Nguyên trong vụ Nhã Thuyên không phân biệt được cái bẩn thỉu, cái thô
tục, sự báng bổ lãnh tụ, sự quấy rối, sự chống đối, sự làm loạn,… trong thơ Mở
miệng; và không thấy Nhã Thuyên sai như ông Lưu đã chỉ ra, coi loại thơ đó là “tài
tình và hấp dẫn đến thế” trong khi đã thấy rất rõ nó “đầy sức mạnh lật
đổ”,… thì Nguyên đã lấy cách đọc mù chữ của mình để chê cách đọc mà
Nguyên cho là chưa “vỡ chữ” của ông Lưu!
Nguyên
tiếp: “Từ đó, phê bình chỉ điểm là kiểu phê bình dựng chuyện, lập hồ sơ giả,
dựng hiện trường giả. Tác phẩm văn học bị lấy làm cái cớ để vu cho người viết
những điều không có, ép cho họ những ý nghĩ, tư tưởng không thật, và thế là
biến một cuốn sách, một tác giả thành ra một vụ việc mang tính hình sự, nặng
hơn nữa thì coi đó là vụ án mà kẻ kết án chính là kẻ viết phê bình như thế.
Những tác giả của kiểu phê bình này tự cho mình và coi mình có quyền nắm chân
lý, ở vai quan tòa, và lớn tiếng dùng giọng văn buộc tội để nói về người và
việc văn học. Theo dấu chỉ điểm này, người ta sẽ xử lý”.
Điều
này thì ông Lưu có thể kiện Nguyên ra tòa vì tội vu cáo bởi ông Lưu viết có
sách mách có chứng. Ngược lại, tôi thấy ‘thi pháp” phê bình của Phạm Xuân
Nguyên là lối viết điêu toa, ác độc, không chứng cớ. Khi quy kết Nhã Thuyên ông
Lưu đều trưng ra chứng cớ cụ thể, Nguyên hoàn toàn không đếm xỉa đến để phản
bác mà chỉ nói văng mạng mà thôi.
Tóm
lại, Phạm Xuân Nguyên là thằng cơ hội, một loại ung nhọt của thể chế, một hậu
quả của lỗi hệ thống; một điển hình về loại tôi cao, trí thấp, tâm tối. Còn
nhiều điều để viết, nhưng thấy như thế cũng đủ, tôi không muốn làm độc giả mệt
thêm nữa. Chỉ buồn là sao lại có tình trạng “rắn rết nghênh ngang phun nọc
trên diễn đàn” như vậy. Phải chăng vì tính cả nể, xuề xòa, dĩ hòa vi quý
hay vì cái gì khác? Nếu nói người có trách nhiệm về hành động và nhân cách của
Phạm Xuân Nguyên thì chính là Ban lãnh đạo Viện Văn Học, nơi Nguyên là trưởng
phòng; và ông Bí thư Thành Ủy Hà Nội là ông Phạm Quang Nghị, nơi Nguyên là Chủ
tịch Hội Nhà Văn hà Nội.
5-8-2013
Nguồn: - Đông La blog
_____________________
MÙA MÀNG MỞ MIỆNG
______________
Ngày 8/8:
Nhã Thuyên hệ (KỲ 12):
______________
Ngày 7/8:
Nhã Thuyên chim (KỲ 11):
______________
Ngày 6/8:
Nhã Thuyên động (KỲ 10):
Ngày 5/8:
Nhã Thuyên trận (KỲ 9):
Báo:
Đặc biệt trên tuần báo VN TPHCM:
- (KỲ CUỐI) – BÁO VĂN NGHỆ
TPHCM – NGUYỄN VĂN LƯU: “VĂN - SỬ BẤT… PHÂN” “Nhã Thuyên dường như chỉ là cái cớ cho những
con sói học hàm đầy trí khôn và móng vuốt cấu xé".
________________
Ngày 3/8:
Nhã Thuyên hội (KỲ
8):
- LÊ TUẤN HUY - THẨM ĐỊNH
LUẬN VĂN THẠC SỸ CỦA ĐỖ THỊ THOAN: TÍNH PHÁP LÝ VÀ SỰ HỢP LÝ
________________
Ngày 2/8:
Nhã Thuyên hotgirl (KỲ 7):
Mới:
- MAI ANH TUẤN (ĐH VĂN HÓA):
“KHÔNG BAO GIỜ TRÍCH DẪN NHỮNG LỜI LẼ MÀ PHÊ BÌNH CHỈNH HUẤN ĐANG
DÙNG” “những nhà văn/nhà
thơ hay những nhà nghiên cứu bị phê bình chỉnh huấn liệt vào đủ các tội mà
tôi từng gặp, tôi đều nhận thấy họ có phong thái rất lịch thiệp, hồn nhiên,
nhiều ưu tư và đầy nhân ái với/về đời sống”.
Hay:
- NGUYỄN ĐỨC TÙNG VÀ TIN TỨC MỖI
NGÀY VỀ VỤ NHÃ THUYÊN “Mỗi
ngày một bài kết án/ Nếu bảy ngày như thế/ Sẽ có người tự tử vì buồn chán/
Rất may/ Ngày thứ sáu/ Chúng bỗng im bặt”.
________________
Ngày 1/8:
Nhã Thuyên cháy (KỲ 6):
Hấp dẫn:
Mới:
________________
Ngày 31/7:
Nhã Thuyên chưởng (KỲ 5):
Vũ Thị Phương Anh:
Chu Mộng Long:
________________
Ngày 30/7:
Nhã Thuyên bay (KỲ 4):
GS Trần Đình Sử:
Nóng quá:
- PHẠM XUÂN NGUYÊN: TỪ MỘT BẢN LUẬN VĂN
____________
Ngày 21/7
Nhã Thuyên thánh (KỲ 3):
____________
Ngày 15/7
Nhã Thuyên lạc (KỲ 2):
________________
Ngày 8/7
Nhã Thuyên loạn (KỲ 1):
- BÁO THANH TRA: LUẬN VĂN THẠC SĨ
“VỊ TRÍ CỦA KẺ BÊN LỀ…” – KỲ 1: NỔI LOẠN LÀ ĐIỀU KIỆN ĐỂ SÁNG TẠO?
|
_____________________
sao vụ Nhã Thuyên không thấy Đại tướng Trần Mạnh Hảo đâu kà, vụ này sẽ đi vào lịch sử như Nhân Văn Giai Phẩm mà ổng chịu bỏ qua ,đứng bên lề làm người quan sát vậy sao, Đại tướng ơi múa đao đi! bà con rất mong chờ, hi hi
ReplyDeleteKhông hiểu với những bài mà nội dung hầu hết là những lời tục tĩu, thô lỗ, xách mé, tự phụ, vơ vào, hạ nhục người khác... thì Đông La thuộc hạng người nào và có còn là “con người” nữa không? Đông La bảo Phạm Xuân Nguyên là “một thằng lưu manh và mù chữ”; song ngược lại, bằng bài viết của mình, anh ta tự chứng minh rằng chính anh ta (Đông La) mới là “thằng lưu manh và mù chữ” nhất, trong số những người “lưu manh và mù chữ”...
ReplyDeleteChí Phèo còn hơn cả Chí Phèo. Đông La đang tự lột mặt cho thiên hạ thấy chân dung của một thằng lưu manh vô văn hóa ngoại hạng. Chân dung của hắn sẽ đi vào lịch sử còn ấn tượng hơn chân dung Chí Phèo.
ReplyDeleteVăn chương như vậy mà cũng dám hô hoán lên cho mọi người chú ý. Thật vô liêm sĩ, thật kinh tởm. Đông La vẫn dương dương cho mình là nhà thơ, nhà văn. Chỉ có trong chế độ cộng sản mới có những nhà thơ, nhà văn đốn mạt kiểu này, Thực ra thì hắn chỉ là thằng văn nô mạt hạng đang muốn được đảng chú ý, tin dùng đó mà.
ReplyDeleteThằng Đông La này điên có gia phả hẳn hoi đấy.
ReplyDeleteĐông La chả thấy, chỉ thẫy con la...
ReplyDeleteThằng Đông La và thằng Chu Xuân Giao là hai con chó dại được chúng nó nuôi để cắn càn ấy mà !
ReplyDeleteKhông biết bao giờ thì ông Rứa ông Nghị làm thịt hai ông chó ghẻ Xuân Giao - Đông La để khao dân nhỉ?
ReplyDeleteÔng Đông La Nguyễn Huy Hùng, người Thanh Miện, Hải Dương đáng ghi vào sách kỷ lục Guinness về lịch sử bồi bút thế giới vì sự bặm trợn, thô bỉ, phi nhân cách, phản dân chủ.
ReplyDeleteCháu Hoàng Thị Nhật Lệ chống-phản dân chủ cũng quê Hải Dương, không biết có phải con cháu ông Đông La không?
ReplyDeleteTôi đọc thấy tên Nhật Lệ thì thấy dễ thương, dễ thuyết phục, nhưng khi thấy nhóm của cháu coi ông Đông La là người chủ xướng thì tôi nghĩ thế này: Ông Đông La là tên vô lại vì dám gọi các bậc cha chú là thằng. Vậy thì cháu Nhật Lệ trong nhóm Đông La chắc cũng là phường vô lại mà thôi.
ReplyDeleteKhông hiểu với những bài mà nội dung hầu hết là những lời tục tĩu, thô lỗ, xách mé, tự phụ, vơ vào, hạ nhục người khác... thì Đông La thuộc hạng người nào và có còn là “con người” nữa không? Đông La bảo Phạm Xuân Nguyên là “một thằng lưu manh và mù chữ”; song ngược lại, bằng bài viết của mình, hắn ta tự chứng minh rằng chính mình (Đông La) mới là “thằng lưu manh và mù chữ” nhất, trong số những người “lưu manh và mù chữ”...
ReplyDeleteĐịt cụ con chó Đa Lông
ReplyDeleteĐông La ơi sao mày không chết đi?
ReplyDeleteĐịt mẹ thằng mặt lồn Lắm Lông
ReplyDeleteTục ngữ Việt Nam có câu: “Đẻ con khôn mát l. rười rượi // Đẻ con dại thảm hại cái l.”. Sau khi sinh ra con vật Đa Lông, chắc bà mẹ ấy đau l. lắm?
ReplyDeleteCon chó nhiều lông (Nguyễn Huy Hùng) ơi, nếu nghèo khó quá thì bà mày gia ân mách cho một cách này: Đem vợ mày đến các nhà tù cho bọn “tù đâm” nó địt. Vợ mày già và xấu thế, nhưng chịu ngửa lồn nhiều lần thì cũng kiếm được ngày mấy cân gạo nuôi con. Cách ấy tuy không sung sướng gì nhưng còn đỡ bị thiên hạ họ ném cứt vào mặt, so với cái cách mà thằng mọi Đa Lông vẫn dùng để kiếm cơm trong suốt mấy năm qua...
ReplyDeleteThằng mọi Đông La Tây Hét đâu rồi. Tổ sư bố mày, đại ca Hữu Thỉnh của mày đang bị ném đá chảy máu đầu, mà mày chui vào cái lỗ chật nào rồi? Bớ tam đại ngũ đại nhà thằng Đông La Tây Hét ở đâu thì về mà chịu trận thay cho bố mày, nhanh lên...
ReplyDeleteHòn đất mà biết nói năng
ReplyDeleteĐông La đích thị là thằng nâng bi
Cho Tô Hô Rứa ti hi
Hai thằng mọi rợ chết đi cho rồi...
- Alô, có phải nhà văn Đông La không ạ?
ReplyDelete- Đúng rồi.
- Anh ơi cho em hỏi “tôi cao” nghĩa là gì?
- Tại sao em hỏi vậy? Mà em là ai?
- Em ở báo Văn Nghệ mà.
- À, tôi hiểu rồi, đang đọc bài của tôi để đăng chứ gì. “Tôi cao” là “cái tôi” cao đấy.
- Thế à, thế thì địt cụ bốn, năm, sáu đời nhà mày!
- Sao bỗng dưng em lại chửi tôi?
- Chửi là còn nhẹ. Cứ kể phải băm nát cái mặt chó của mày ra cơ. Tổ sư thằng Đông La Tây Hét mặt mẹt. Sáng tạo kiểu như thế thì bố mày sống lại cũng không hiểu. Thế mà cũng đòi nhà văn với chả nhà nghiên cứu cái con khỉ. Từ giờ mà còn ti toe chuyện viết lách, bọn tao chặt tay, nghe chưa?
- Giờ thì tôi hiểu. Mong em thông cảm, chả thế mà thiên hạ họ gọi tôi là thằng “thần quynh”. Xin lỗi em...
Báo Văn nghệ TP HCM sắp xếp hay đấy. Bài “Lật đổ chế độ bằng chữ nghĩa” của thằng mọi Đa Lông để bên cạnh bài “Con cóc nằm góc bờ ao” của Hoàng Phương. Hay! Thâm đáo để...
ReplyDeleteKính thưa anh Nguyễn Phú Trọng - Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam
ReplyDeleteThưa anh, em tên thật là Nguyễn Huy Hùng (bút danh Đông La); cư dân mạng chúng nó thường gọi em một cách xách mé là “thằng mọi Đa Lông”. Mặc dù em không phải là đảng viên, không công tác trong cơ quan nhà nước nào, song mấy năm vừa rồi em có rất nhiều bài “uýnh” bọn “rân trủ”, bọn “lề trái”... Thậm chí, trên tờ Văn nghệ của Hội Văn nghệ TP Hồ Chí Minh, anh Nguyễn Chí Hiếu còn ưu ái đăng cho em nhiều bài hết sức tục tằn với nội dung chửi bới lung tung...
Sở dĩ em phải xin phép kể công như thế vì dạo này em đói quá, đi buôn ma túy thì sợ vào tù, mà chơi chứng khoán thì em đã trắng tay từ lâu rồi. Mong anh Nguyễn Phú Trọng hãy hình dung em đang lăn lóc như một cô hồn nơi đầu đường xó chợ, chỉ rình thằng nào đòi quyền dân chủ là em “ra mồm” luôn.
Vì công lao của em như thế, nên em muối mặt cúi xin đảng rủ lòng thương hại, bố thí cho em một chút gì đấy để em có thể duy trì kiếp sống chó má qua cái đận túng bấn nhục nhã này...
Kính anh mọi bề, em cầu chúc cho anh sức khỏe hơn nữa, tài cao hơn nữa, làm Tổng bí thư vài khóa nữa. Em (và dĩ nhiên cả vợ em, bồ em, con em đứa trong giá thú cũng như ngoài giá thú), xin ngàn lần cắn rơm cắn cỏ đội ơn đảng, đội ơn quốc hội, đội ơn chính phủ và đội ơn anh!
Em Nguyễn Huy Hùng (Nhà văn)
Thằng Đa Lông chó chết ơi, con Vũ Thị Hòa thối lồn này mà mày gọi là “nữ thánh” ư? Địt cụ nhà mày, làm gì có “nữ thánh” tù đâm chó đéo nào lại tiếp loại cặn bã xã hội như Đa Lông, hử? Đúng là toàn bọn thần kinh! Sao không đâm đầu xuống sông mà chết hết bà chúng mày đi. Loại chó một lũ...
ReplyDeleteSao phiên xử Trương Duy Nhất, không thấy con chó Đa Lông lồn sủa gâu gâu?
ReplyDeleteThấy các bác chửi thằng điên Đông La này vui ghê nên em phụ họa theo tý cho vui vậy
ReplyDeleteVăn chương dot nát nửa vời
Miệng thời bốc phét, óc thời trẻ trâu
Suốt ngày cứ sủa gâu gâu
Mất dạy chẳng biết trên đầu có ai
Nhìn chân dung biết bất tài
Tướng này rất hợp với loài Đông La
Nên La rúc váy mụ Hòa
Để La được hưởng "hương hoa" của người
Mình vô tình vào blog của thằng điên Đông La này. Đọc xong những bài viết của tay điên này thì mình nghĩ không biết tay này là hạng người như thế nào trong các hạng sau: Phản trắc, tráo trở, nịnh hót, vĩ cuồng, hoang tưởng, ngu dốt, thần kinh hay là tổng hợp các dạng trên (chắc có lẽ là thế). Vừa rồi có đọc bài của hắn viết về cô Hòa nên mình có bài thơ này để đọ với Đông La và các chiến hữu đọc vui chơi, nếu thấy hay thì thank cái nha!
ReplyDeleteVăn chương, dốt nát, nửa vời
Miệng thì bốc phét, óc thời trẻ trâu
Suốt ngày cứ sủa gâu gâu
Bất kính chẳng biết trên đầu có ai
Nhìn cái mặt, biết bất tài
Tướng này rất hợp với loài Đông La
Nên La rúc váy “phật” Hòa
Để La được hưởng “hương hoa” của người...
Thằng Đông La Tây Hét mặt lồn óc chó đâu rồi? Tổ sư cụ nhà mày, nhà tù cộng sản nó tha bổng nhiều tù nhân lương tâm thế cơ mà, sao mày không sủa tí nào để vớt vát chút danh dự cho bọn tao? Địt con mẹ nhà mày, sắp tới bọn tao “cắt nguồn” tài chính, vợ chồng con cái mày lại không đói rã họng ra ấy à?...
ReplyDeleteĐông La hênh hếch mắt lồn
ReplyDeleteViết nghìn câu, chả thấy khôn câu nào
“Phật Hòa” vạch bướm ra chào
Đông La lập tức nhảy vào địt luôn...
Sáng qua cô Vũ Thị Hòa gọi cho tôi: “Đa Lông ơi, muốn địt không? Mình địt nhau thật lực nhá?”. Hay! Gì chứ món địt thì đúng là sở trường của Đa Lông mình. Vậy là trong một buổi sáng, mình cối cho “phật Hòa” đúng 10 phát, đặc biệt phát nào mình cũng xuất tinh ào ào. Con Vũ Thị Hòa trông thế mà dâm khủng khiếp, tận khi con cặc mình rũ ra, có vẫn mút thật lực. Không biết ngoại cảm như nó thì ngoại cái buồi gì không biết?...
ReplyDeleteĐịt mẹ thằng Đa Lông mặt mẹt, giờ này khắp nơi người ta xuống đường biểu tình chống quân Trung Quốc xâm lược, riêng mày cứ ngồi ở nhà mà tầm chương trích cú những cái linh tinh để nịnh đảng. Tổ sư nhà mày, loại chó chứ con người đâu như thế?
ReplyDelete