.thongtin img{width:24px;height:18px;margin:5px 5px -5px 0} .thongtin li{margin:10px 0 20px}

Thursday, June 27, 2013

CAO PHÚ CƯỜNG – MỘT THẦY GIÁO CHUYÊN NGHIỆP “ĐẠO THƠ”

LÊ XUÂN


Trong cuộc thi thơ ĐBSCL lần V-2012 do Hội VHNT tỉnh Sóc Trăng đăng cai, tổ chức, Cao Phú Cường (giáo viên dạy Văn, THCS ở huyện Châu Thành, An Giang) lại đạo một bài thơ của nhà thơ Trịnh Bửu Hoài mang tựa đề là “Về đồng mùa nước nổi”
 (MS: 096A) để gửi dự thi. Trớ trêu thay bài đó lại lọt vào tốp 11 bài chung khảo (sẽ trao giải). Bạn đọc Huỳnh Nguyễn ở An Giang đã phát hiện ra bài “đạo thơ” này giống tới 80% bài “Trở lại đồng tứ giác” của nhà thơ Trịnh Bửu Hoài in trong tập “Ngan ngát hương xưa” (trang 59-60).

Khi sự việc bại lộ, Cao Phú Cường vẫn “ngụy biện” cho là giữa tác giả và nhà thơ Trịnh Bửu Hoài có cùng “cảm xúc đồng điệu” nên hai bài thơ có phần giống nhau. Tác giả đã viết thư tay dài 4 trang gửi Ban tổ chức và một số nơi để “kêu oan”. Càng kêu lại càng bị phát hiện thêm những bài thơ khác mà Cao Phú Cường đã ăn cắp. Bạn đọc Lê Văn lại phát hiện tác giả này còn đạo bài thơ “Ngắn dần viên phấn” của nhà thơ Vương Thảo (in vào những năm 90 của thế kỷ XX) để in trên blog văn An Giang (xin xem trên thotre.com). Biết không thể chối cải loanh quanh được nữa, Cao Phú Cường đã gọi điện xin lỗi nhà thơ Trịnh Bửu Hoài là “đã đọc lâu ngày nên quên” và đã mượn một số câu chữ, hình ảnh…
Năm 2008 khi tôi và nhà thơ Bùi Văn Bồng đang dự trại sáng tác ở Đà Lạt thì nhà thơ-bác sĩ – đại tá Trần Thanh Chương (Bệnh viện 121) từ Cần Thơ gọi điện, cho biết: “Trên lucbat.com có bài thơ “Áo bà ba” của tác giả Cao Phú Cường  sao rất giống bài thơ “Áo bà ba” của Bùi Văn Bồng anh ạ”. Tôi liền vào mạng và thấy quả như thế. Tôi gọi điện ngay cho nhà thơ Đặng Vương Hưng ở Hà Nội (trưởng trang web lucbat.com) biết đây là bài thơ “đạo” tới hơn 90% và có “chế” đi một số câu từ. Nhà thơ Đăng Vương Hưng đã gỡ bỏ bài thơ ngay và xóa tên Cao Phú Cường- đại diện lucbat.com ở An Giang. Nói thêm là nhà thơ Bùi Văn Bồng cũng là đại diện lucbat.com ở Cần Thơ.
Như vậy chỉ sau thời gian hơn một tuần thông báo 11 bài thơ vào Chung khảo, đã phát hiện 3 bài thơ mà Cao Phú Cường đã ăn cắp của các tác giả khác. Có lẽ, rồi đây bạn đọc còn phanh phui những bài thơ khác mà tác giả này đã “đạo” nhưng chưa bị phát hiện… Các cụ ta đã nói “Ăn vụng quen mắt, ăn cắp quen tay”. Cao Phú Cường không những “quen mắt, quen tay” mà có thể đã là “cao thủ”, là một “cây” đạo thơ có hạng ở ĐBSCL. Điều đáng buồn hơn nữa là Cao Phú Cường đang là một giáo viên dạy Văn của trường Trung học cơ sở Cần Đăng, huyện Châu Thành, tỉnh An Giang. 
Dạy văn là dạy làm người. Làm thầy giáo mà “ăn cắp” như thế quả là kẻ “đốt sách”, “đốt đền”, liệu có còn xứng đáng đứng trên bục giảng nữa không? Điều này có lẽ Sở Giáo dục- Đào tạo tỉnh An Giang cũng cần xem xét lại tư cách của thầy giáo Cường(?!).
Xin mời bạn đọc đối chiếu 3 bài thơ mà Cao Phú Cường đã ăn cắp:
VỀ ĐỒNG MÙA NƯỚC NỔI
Cao Phú Cường (MS: 096A)
Trăng vàng gác núi lả lơi
Thình lình trượt xuống rong chơi đồng bằng
Vỡ trên dòng nước lăn tăn
Gió ào ào khóc mưa giăng. Sông tràn
Ta về bến đợi thưởng trăng
Ngờ đâu sóng vỗ nát tan mộng chìm
Ruộng xanh … đẫm mắt mẹ nhìn
Cha anh lụt cả trăm nghìn nỗi đau
Ta về nghe đất trở sầu
Từng cây lúa khóc đợi nhàu mùa sang
Đồng thành biển cả. Buồn lan
Tiếng bìm bịp réo lạc đàn. Nước dâng
Ta về xóm cũ bâng khuâng
Sông giờ oằn lũ bất cần đò đưa
Áo hồng bay ngát bến xưa
Em giờ trôi dạt đâu mùa gió giông?
Ta về vác cát oặn lòng
Hòa dân ngăn nước thở cùng mặt đê
Trăng tròn trượt xuống tiếp hơi
Gánh gồng gìn giữ màu trời quê hương.
TRỞ LẠI ĐỒNG TỨ GIÁC
(Trịnh Bửu Hoài)
Mấy độ trăng vàng kia gác núi
Đêm nay bỗng trượt xuống đồng bằng
Thương trăng vỡ trên dòng nước nổi
Gió thu gào khóc giữa mưa giăng
Mấy độ ta về bên bóng gáo
Rái vàng nở rộ một vườn trăng
Ngờ đâu sóng vỗ tan cành mộng
Một kiếp rong rêu cũng bạt ngàn
Mấy độ ta về vui tiếng dế
Nghe từng thớ đất đợi mùa sang
Ai biến đồng xanh thành biển cả
Cánh dế ngày xưa bỗng lạc đàn
Mấy độ ta về thăm xóm cũ
Em áo vàng bay ngát bến sông
Bến sông giờ đã chìm trong lũ
Em giạt về đâu trong mưa giông
Mấy độ trăng tròn treo đỉnh núi
Đêm nay bỗng trượt xuống đồng bằng
Cá đớp trăng tan đùa suốt sáng
Hết nửa mùa thu chẳng hết trăng.

NGẮN DẦN VIÊN PHẤN
Cao Phú Cường

Nhìn bụi phấn trên tóc thầy trắng xóa
Em tưởng màu thời gian
chạm ngõ không gian
Những bài toán, trang văn kết hoa trái, mùa màng
theo từng ngày em lớn
Đò thầy đưa trải bao bờ bến
Miệt mài chèo với phấn trắng, bảng đen
Bỗng thảng thốt lạ lùng
trước một điều quen
Viên phấn cứ ngắn dần
cho bài em dài mãi
 
Dòng sông đời vẫn trôi, tưới xanh bao đồng bãi
Thu hoạch ruộng vườn
Tím lòng hạt giống người trao
Kìa! Viên phấn mãi ngắn dần
và bạc trắng mái đầu…
Thầy ơi, tê tái…!
NGẮN DẦN VIÊN PHẤN
Vương Thảo

Nhìn bụi phấn trên tóc thầy trắng xóa
Con tưởng màu thời gian
Bao con số, đường thẳng, đường cong
Và hoa trái, mùa màng…
Thầy trải đời thầy trên bảng đen, phấn trắng

Se thắt lòng mình
Khi con hiểu một điều có thật,
Viên phấn thầy cứ ngắn dần
Cho bài học con dài ra.
Rồi mai này khi những trái và hoa
Con hái được trên tay
Vẫn nhớ mãi ơn người gieo hạt,
Nhờ viên phấn ngắn dần
Và mái đầu trắng bạc

Thầy ơi!


 

ÁO BÀ BA
Cao Phú Cường
Tại sao lại gọi bà ba
Mà không bà… bốn hay là bà… hai?
Hết tiền thiếu gạo đi vay
Chưa nhìn thấy áo nửa ngày đã mong

Ai cho vay được nỗi lòng
Vắng em chỉ biết nhìn dòng sông trôi
Dịu dàng, đằm thắm tuyệt vời
Để chiều sông Hậu - lá rơi…thẫn thờ

Eo, hông chín ngẩn mười ngơ
Đường ly khéo chiếc… bài thơ không lời
Áo vào câu hát đầy vơi
Cho lúa thêm hạt cho trời thêm xanh

Áo làm xuồng mộng chòng chành
Em xinh thêm áo cho tình anh say
Không rời chỉ một phút giây
Áo thơ còn mãi với ngày với đêm

Ra bến - nhớ, lối về - quên
Rượu không uống… áo và em vẫn nồng

(Theo blog nhà thơ Đào Tấn Trực
                                 2- 11- 2008)

ÁO BÀ BA
Bùi Văn Bồng


Tự bao giờ áo bà ba
Đi vào câu hát dân ca quê mình
Em xinh- cái dáng càng xinh
Áo bà ba nữa cho tình thêm say

Hết tiền thiếu gạo đi vay
Chưa nhìn thấy áo nửa ngày đã mong
Ai cho vay được nỗi lòng?
Vắng em chỉ biết nhìn dòng sông trôi

Dịu dàng đến thế.Người ơi!
Để chiều sông Hậu lá rơi chạnh lòng
Dòng sông thì rộng mênh mông
Áo em lại thắt eo hông làm gì

Khen ai khéo chiết đường ly
Để cho tà áo thầm thì lời quê
Diệu kỳ tà áo đam mê
Cho xuồng ba lá xuôi về bến mơ

Áo tình và cũng áo thơ
Áo nên duyên, áo đợi chờ là em
Chẳng ai chuốc rượu đưa men
Mà sao ra bến lại quên lối về?

(Nguyên tác của nhà thơ Bùi Văn Bồng
đã đăng trên nhiều báo và ngâm trên  VOV,, phát trên VTV3, in trong tập "Gửi gió Trời Nam" và nhiều tập thơ khác)

3 comments:

  1. Hay quá chú nhà văn ơi, ngẫm nghĩ càng hay

    ReplyDelete
  2. Thấy nhà giao hiền lành, không có khả năng phản ứng nên nhà bao cứ làm tới, phóng đại lên và làm to chuyện, thấy nhiều trang đâng lại bài viết này. Ngoài kia có vô số chuyện ngược đời, chuyện ăn cắp tham nhũng, chuyện vô lí, trắng trợn....sao không lo phán ánh, quét rác giùm xã hội. Dù thầy Cường có sử dụng đôi tí hình ảnh tư liệu của các nhà thơ, điều này k đáng khen nhưng không đến mức như nhà báo nói. Đọc bài cứ tưởng là thầy Cường lấy nguyên xi bài thơ rồi thay tên đổi họ, đọc thơ thì thấy không như thế. Tôi không là nhà giáo, không phải nhà báo, cũng không thù hận hay thân thiết ai nhưng đọc những bài viết tôi thấy tác giả này cũng rảnh rỗi quá chừng, không biết học có phục vụ cho lợi ích của một ai đó không.

    ReplyDelete