Nguyễn Thái Sơn cũng chỉ là cái tên thông dụng như bao tên người khác trong thiên hạ. Tôi hiểu về tên mình thế này: NGUYỄN - giống như họ Nguyễn của hàng triệu người Việt ở nước ta - từ tột đỉnh vinh quang như Thi hào Nguyễn Du hay tận cùng oan trái bất hạnh như Ức Trai Tiên sinh, đến người nông dân ngư dân Nguyễn Quốc Tèo, Nguyễn Mộng Hến. THÁI ở tên người khác mang ý nghĩa gì chẳng biết, chứ với tôi, chỉ có nghĩa là “thái” trong “thái thịt trâu thịt cầy”, còn SƠN, đích thị là “sơn” của các thương hiệu quen biết như Sơn Bạch Tuyết, Sơn Đông Á để sơn gỗ, quét tường nhà… So với những HÙNG, DŨNG, QUYẾT CHIẾN, TẤT THẮNG thì THÁI SƠN (thái thịt, sơn phết) chỉ là cái tên nôm na chẳng hay ho gì.
Ấy vậy mà cũng có lắm người ưa cái
tên này mới “chết” chứ. Năm ngoái Đại tá Nhà văn Bùi Giang Long và cô biên tập
viên có “nich” là Thủy Tép (nghe nói cực xinh) ở Nhà Xuất bản Quân đội Nhân dân
gọi điện, gửi mai cho tôi hỏi về “mấy cái chuyện ngắn chuyện không ngắn in đâu
đó của Nguyễn Thái Sơn…”, tôi phải vội vã cực lực thanh minh, rằng “Sơn đó” là
ai đấy chứ không phải “Sơn tôi”. Thực ra người viết văn xuôi nào đó trùng tên
với mình thì mình cũng chẳng dễ không dễ được “hiểu nhầm” đâu, và dù có muốn
“nhận vơ” những văn ấy chuyện nọ là “của tui” cũng chẳng dễ.
Hôm nay, tự nhiên Sơn tôi nhận được
vài cái meo và tin nhắn chúc mừng, chia vui của mấy người quen ngoài Bắc trong
Nam bảo rằng mới đọc, vừa được thưởng thức những bài thơ “tuyển chọn” của
Nguyễn Thái Sơn hay lắm lắm. Tôi giật thót. Thơ mình lâu nay vẫn thường bị chê
bai chê bôi, đâu có hay ho đến mức được tinh tuyển chọn lựa thế vậy. “Còn khiêm
tốn dấu…tài nữa hử, thì cứ mở theo đường dẫn để xem có còn chối cãi nữa không.
Khao đi! Khao đi!”. Tôi lập cập lập tức ngồi trước máy, dí chuột vào đường dẫn http://vnthihuu.net/content.php?198-NGUY%E1%BB%84N-TH%C3%81I-S%C6%A0N-Th%C6%A1-Tuy%E1%BB%83n-Ch%E1%BB%8Dn,
chợt nhìn thấy “toàn cảnh” bài thơ của “người cho tôi được trùng tên” (xin xem
ở cuối bài).
Ấy chết, nguy cho nhà thơ nào đó
trùng tên với tôi rồi. Cứ như chữ nghĩa đã được thể hiện đã phát lộ ở bài thơ
này thì thơ của Quý vị (xin phép được dùng sáo ngữ “Quý vị” vì tôi chưa có điều
kiện tìm hiểu về tuổi tác giới tính cương vị chức vụ của tác giả bài thơ toàn
bích này, gọi bừa e thất lễ) hay lắm, thật gợi và rất tình, với những câu đọc
một lần là nhớ ngay tắp lự, như: “Lời thương tha thiết con tim đã chiều”, rồi:
“Tình tôi lan tỏa dặm ngàn đường chim”, hay: “Tự dưng lạnh giọt mưa sa/ Khép mi
lòng những nhạt nhòa lệ vương” và nhiều câu khác nữa tôi chưa vội nêu, e bạn
đọc sẽ giảm đi cái bất ngờ lí thú khi được thưởng thức toàn tác phẩm. Cho dù
nói ra điều này cũng là đau xót xấu hổ ghê gớm nhưng tôi vẫn phải thành thực
thưa rằng: chưa bao giờ và chắc chắn sẽ không bao giờ tôi sáng tác nổi những
câu thơ như của Quý vị. Trùng tên thế ngộ nhỡ tôi nổi lòng tham nhận bừa vơ
xằng thơ của Quý vị thành thơ của tôi khiến Quý vị bị mất nhuận bút bản quyền
tác quyền v.v… thì sao; nếu tôi lại bồng bột dại dột viết ra những câu thơ
“nhạy cảm” trùng hợp với quan điểm tư tưởng của các thế lực thù địch thì Quý vị
còn bị “vạ lây” nữa ấy chứ. Theo tôi, mỗi khi bị các báo viết báo mạng nài nỉ
xin được công bố tác phẩm, Quý vị hãy ra điều kiện tiên quyết, yêu cầu họ phải
in kèm cả ảnh chân dung tác giả thì mới cho dùng tác phẩm, họ sẽ vì cần bài của
Quý vị mà đáp ứng tắp lự và vô điều kiện.
Chỉ căn cứ vào một bài thơ này thôi
(chưa được may mắn và hân hạnh thưởng thức những tác phẩm khác) của Quý vị tôi
cũng đã tin tưởng chắc chắn và tuyệt đối rằng: Quý vị sẽ còn đi xa, bay cao
trên đại lộ bầu trời thi ca của xứ sở, và có thể lắm chứ, vượt ra ngoài cả lãnh
hải lãnh địa không phận Việt Nam ta nữa. Ấy là chưa nói đến việc Quý vị sẽ làm
đơn (một số trường hợp có “tài năng loãng biệt” nhưng “tài chính đặc biệt” thì
được mời) vào HỘI THI CA này, ĐỀN VĂN CHƯƠNG khác - cái nơi mà, khổ lắm, cũng
là do ham vui, tôi đã trót lân la bén mảng đến từ hơn hai chục năm nay. Khi ấy
chẳng lẽ lại có những hai Nguyễn Thái Sơn xếp liền nhau trong danh sách danh
mục danh bạ niên giám của của những “đền thơ” “chùa văn” này.
Với tôi, xin nói ngay là không hề
hấn gì, càng vui; nhưng với Quý vị, chỉ e sẽ không lấy làm hài lòng vì cảm giác
“gần mực…”
_________________________________
Đây là Tác phẩm của “Người đã cho tôi được trùng tên”:
TỰ DƯNG
Tự dưng tôi lạc vườn yêu
Hương xuân nồng thắm, nắng liêu xiêu tình
Phương trời đồng vọng yêu tin
Lời thương tha thiết con tim đã chiều
Tự dưng tôi có người yêu
Từ miền xưa ấy nói điều ruột gan
Chuyện khuya đẫy cả đêm tàn
Tình tôi lan tỏa dặm ngàn đường chim
Tự dưng rơi cõi lặng im
Bước chân ngơ ngác tôi tìm một ai
Thu tàn ru giấc liêu trai
Tôi nghe rõ tiếng thở dài phương xa
Tự dưng lạnh giọt mưa sa
Khép mi lòng những nhạt nhòa lệ vương
Chơi vơi giữa cõi vô thường
Biết em cũng có nỗi buồn giống tôi.
20 - 10 - 2011
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn: KHÔNG NGỜ "ngòi bút" (thjc ra là "lòng dạ")TÔI LẠI ĐÃ TỪNG ĐỘC ÁC ĐỘC ĐỊA ĐẾN THẾ NÀY !!!...). HÈN GÌ CỨ PHẢI CHỊU HẾT không may NÀY ĐẾN rủi ro KHÁC. ĐÁNG ĐỜI!!!
ReplyDelete___________