Đêm giao thừa một thân, một bóng,độc ẩm hắt hiu với chai rượu cạn dần. Ngồi nghe gió lạnh rít ngoài hiên nhớ về quê nhà xa lắc xa lơ.
Cái
cô đơn thấm vào tận xương tủy nơi xứ người thì kẻ lưu vong nào không thấy hồn
mình chùng xuống tận đáy vực sâu.
có
tôi độc ẩm đêm trừ tịch
tắt
ngọn đèn khuya lạnh chỗ nằm
(
người như lá biếc )
Hồn
thơ Lâm hảo Khôi chạm nhẹ vào hồn tôi một nổi buồn xa xứ khôn nguôi. Tôi biết
LHK thập niên sáu mươi cùng mài đủng ghế nhà trường ( Trunng học Hoàng
Diệu Baxuyên ). Một thời làm văn nghệ văn gừng nơi thị xã Khánh Hưng êm đềm nhỏ
bé nhưng đầy sôi động không khí văn nghệ. Một thời với Trầnnhưliênphượng,
Mạckinhluân,Lệtrườnggiang, Lưuvân, Triềuuyênphượng,
Lâmhảodũng,
Vũngọcđức, Thươngtửtâm, Võminhđường. Phùsalôc, Đỗthịminhgiang...
Lâmhảokhôi
lớn lên và trưởng thành ở làng Bố thảo ( Sóctrăng ). Sau khi rời trường Hoàng
Diệu. Hai đứa tứ tán mỗi đứa một nơi. Khôi vào ĐHSP Cầnthơ. Tôi vào
trường SQTĐ cõng ba lô cho tới ngày gãy súng tháng tư bảy lăm. Sau nhiều năm
rất lâu, rất lâu liên lạc qua bạn cũ cùng trường, cùng lớp là nhà thơ
Lâmhảodũng, tôi mới biết Khôi đang ở Úc.
Tháng
bảy từ Sydney nước Úc xứ sở Kangaroo. Lâmhảokhôi gởi đến tôi bản thảo tập thơ
" Người Như Lá Biếc " kèm theo mấy chữ " đọc và viết vài giòng
cho tập thơ sắp in ".
Khôi
làm thơ rất lâu, từ khi còn ở Trung học. Một đời làm thơ hơn bốn mươi năm mà
chưa có tác phẩm nào cho riêng mình. Giờ bỗng nhiên nhận được tập bản thảo của
Khôi tôi rất là vui. Hơn thế nữa lại còn được tin cậy " viết vài giòng
" thì không khoái sao được.
Cái
hồn quê chơn chất của người dân miền Tây Nam Phần đã thấm đượm vào xương tủy,
vào máu thịt, nên thơ Lâmhảokhôi man mác những cơn mưa trắng trời trên dòng
sông Hậu. Trắng trời cả thành phố Cầnthơ-Sóctrăng. Đã hằn sâu vào ký ức của anh
thuở thiếu thời không bao giờ phai. Nhứt là biết bao kỷ niệm với người bạn văn
nghệ thân thiếtTrầnkiêubạt. Giờ đây đã đi vào lòng đất lạnh:
nửa
đêm chợt tiếng mưa về gọi
gõ
nhẹ hồn ta mở cửa buồn
mấy
năm bạn cũ đi về núi
như
bóng chim ngàn say cố hương
mưa
đã nhiều phen về gõ cửa
sợi
buồn ta bỏ sót ngoài hiên
mấy
năm buông chén đời chưa cạn
bạn
cũ trao ta những nổi niềm
càfê
lụp xụp cầu Thamtướng
đèn
treo vàng quán lộ Haimươi
câu
thơ " nguyệt lạc ô đề " cũ
trăng
bến Ninhkiều sắp sửa rơi
cám
ơn mưa nhắc ta nhiều bận
trăng
nước Cầnthơ thuở thiếu thời
........................................................
(
đêm mưa nhớ Trầnkiêubạt )
Với
Lâmhảokhôi niềm nhung nhớ quê nhà lúc nào cũng bàng bạc trong đời sống hàng
ngày. Nhớ nhung quay quắt mối tình với người yêu nhỏ bé ngày xưa. Những kỷ niệm
sống dậy trong Khôi âm thần nhưng mãnh liệt. Khôi mong ngày trở về nhúm lửa
tình để sưởi ấm con tim đã nhiều năm khô héo:
đi
tiếc đời nhau sông nước cũ
ta
về nhúm lửa đợi cơm sôi
nhớ
em đầy chén thơm trong khói
tình
nở xanh khua chạm đáy nồi
ngày
em lúa trổ ta xuôi ngược
chim
chóc kêu bầy lung nước trong
em
thơm trái chín cây bình bát
tình
nở xanh mùa em biết không
về
đây hơ ấm lòng chăn chiếu
củi
cháy kêu than đỏ mắt chiều
đâu
nụ cười em môi chín bói
bên
giàn bếp cũ mái nhà xiêu
...................................................
(
ta về nhúm lửa cho nhau )
Một
bài thơ tình làng quê đơn sơ nhẹ nhàng rất lãng mạn, rất ruộng đồng và cũng rất
đượm nồng tình trai gái xóm làng Bốthảo. Những đặc ngử miền Tây Nam Phần bình
dị hàng ngày trong đời sống của người nông dân chơn chất quê mùa.
Dưới
ngòi bút điêu luyện tài tình của Lâmhảokhôi đã làm cho câu thơ bay bỗng tuyệt
vời như: nhúm lửa, lung nước, chín bói, khua...đặt đúng chỗ, đúng nơi thật là
đắc địa.
Và
hơn nữa, bài thơ " Rượu Cạn "sau đây đã để lại trong tôi một niềm
thích thú và khoái cảm vô cùng. Từ cách sử dụng con chữ cho đến ý thơ đều đạt
đến mức hoàn hảo. Thú thật tôi chưa bao giờ được thưởng thức một bài thơ tình
uống rượu nhà quê mà nhà quê tuyệt hay như vậy:
về
nghe chén đũa nằm im lặng
mò
trong kẹt vách lá dòn khua
rượu
còn một khúc trong như mắt
rót
sợ tràn thêm chuyện nắng mưa
rượu
còn một khúc, nghiêng chai, nhớ
em
đến gieo đời như mạ xanh
cho
ta đầy chén hương đồng nội
mái
lá còn thơm hạt trĩu cành
rượu
còn một khúc, không hơi bạn
nước
ròng cho sát đáy hồn ta
rót
đầy như chén ngày em ở
uống
cạn chiều đi lạnh bếp nhà
quơ
hết bó câu làm củi chụm
gởi
lại dòng sông chai rượu quen
bao
năm đi cắm câu bắt cá
có
khi nào ta bắt được hồn em !
(
rượu cạn )
Với
Lâmhảokhôi, quê nhà là tất cả. Tình yêu vườn tược, ruộng đồng, cái mương cái
rạch, con sông đầy tuổi thơ, cây cầu tre lắc lẻo, hương bưởi hoa chanh... đầy
ắp ỷ niệm trong tâm thức của anh hoài hoài không bao giờ phai nhạt.Hình ảnh
những cô gái quê nón lá che nghiêng , e thẹn mỗi lần gặp gỡ trai làng. Nhứt là
vạt áo bà ba bó sát tấm thân tròn lẳng, dậy thì căng cứng, mát mắt các chàng
trai mới lớn của các cô gái Sóctrăng-Cầnthơ- Ngãbảy; thì với tâm hồn đa
cảm của Lâmhảokhôi làm sao không rung động , ngẩn ngơ:
mưa
đâu biết tôi thương người đứng đợi
vẫn
vô tình rơi ướt áo bà ba
.....................................................................
tôi
khôn lớn cũng trên dòng sông đó
hay
thả hồn mơ vạt áo bà ba
...............................................................
ai
hát bài ca sông nước cũ
thương
đời trôi nổi áo bà ba
.............................................................
chiều
em tím vạt bà ba
chiều
tôi Ngã Bảy mưa già hạt rơi....
.............................................................
sao
không là một bông hồng nhỏ
trên
áo bà ba tôi dễ thương
mới
hay cây cải tôi thương mến
đã
bỏ rau răm khóc dọc đường
.......................................................
Lâmhảokhôi
là con thứ ba trong gia đình với bảy anh em. Nhà nghèo, mẹ phải tần tảo
ngược xuôi buôn bán quanh năm lo cho đàn con ăn học. Mẹ anh hy sinh tất cả cho
gia đình không quảng ngại nắng mưa, mong sao con cái thành người.
Sau
tháng tư bảy lăm, mẹ anh bằng mọi cách đưa các con vượt biên. May mắn anh
thoát được, nhưng thờigian sau nơi đất khách quê người, anh được tin / mẹ đi
tháng tám không về nữa:
nhìn
ảnh người trao, sân đất cũ
vẫn
hiền đời vạt áo bà ba
hoa
bưởi mang hương về mỗi tối
lòng
ai sóng vỗ dưới hiên nhà
tháng
mấy mà trưa trời nắng dữ
bóng
mẹ nghiêng dài tựa bóng cây
đôi
mắt có mưa vừa mới tạnh
đem
buồn Bốthảo gởi sang đây
mây
trắng ở trong vòng cẩm thạch
mang
hồn Tố Nữ mấy mươi năm
mẹ
bán cho con tìm bến bãi...
về
gối riêng tay một chỗ nằm
(
mẹ đi tháng tám không về nữa )
Để
kết thúc bài viết ngắn nầy, theo tôi tập thơ " Người Như Lá Biếc "
của nhà thơ Lâmhảokhôi đem đến cho người đọc cái hoài niệm mênh mang về nỗi nhớ
quê nhà khôn nguôi của những người xa xứ. Nỗi ray rức âm thầm thương nhớ từng
gốc cây ngọn cỏ. Từng thảm lúa vàng xa tắp tận chân trời Từng dòng sông
kỷ niệm êm đềm tuổi ấu thơ và những hoa trái bốn mùa cùa vùng trù phú sông Hậu.
Với tâm hồn nhạy cảm và tài hoa Lâmhảokhôi đã tặng cho đời những bài thơ
hay, những đóa hoa đầy hưong sắc. Xin cám ơn nhà thơ Lâmhảokhôi.
Hoakỳ
ngày 26/7/2011.
TRẦN PHÙ THẾ
No comments:
Post a Comment