Quả thực là mình rất nể ông bác Vân Đình Hùng. Khi sướng lên ông đồng hành cùng trường sáng tạo của thi sĩ. Ông lên đồng vẽ rắn thêm chân vẽ gà thêm cánh... và cánh và chân ấy đều đẹp, đều khít sịt với gà với rắn. Cứ hình dung ông ngồi lịm đi trước bài thơ rồi sau đó siêu thoát và điều hành chữ… Là mình sapo thế cho bài Vân Đình Hùng bình bài thơ khai bút năm này "một mình ngồi tết" của mình.
(nhà thơ Văn Công Hùng ).
Nhà thơ Văn Công
Hùng
---------------
MỘT MÌNH NGỒI TẾT
MỘT MÌNH NGỒI TẾT
thẳm ba mươi cõi ào ào giật rung phố
nụ từ bi sân chùa cong sắc lạnh
mơn mởn xanh mơn mởn dài mơn mởn nõn
thiện tai giấc ngủ bờ đê cỏ gà con
dế
vẩn vơ vượt ra ngoài căn phòng
gặp một căn phòng khác
cũng hương cũng hoa cũng chuối bưởi
quýt cam cũng xanh đỏ tím vàng cũng tết
và một vùng cô đơn
hàng ngàn sải bay
chân trời trĩu nặng
ta đợi nhau về mùa đông mùa đông
không đủ rét
chỉ còn mùa hè khắc khoải
sông tràn bờ khát mưa
mùa đi mùa đi ta ở lại
đêm này ba mươi lặng lẽ bàn phím
lặng lẽ ngọn đèn lặng lẽ nỗi gì không biết
thấy mình như con dế
ngồi mơ cỏ gà
ngoài kia vẫn tết
hình như có người đang hát
"như cánh vạc bay"...
thì mình đang bay trong vùng miên
cảm ấy
từ bên này sang bên kia nỗi nhớ
từ bây giờ sang sáng mai mùng một
những thiên kỷ vỡ
đổ vào nhau...
Giao thừa 2012
V.C.H
Rượu
tắt. Chương trình nhạt. Tết đến thật gần. Lòng rỗng. Thế là miên du. Miên du
trong tiết xuân đang khai, lại tự mình như cánh vạc, nó gợi cái cô đơn kia của
kẻ sỹ.
Đọc cái một mình này, lòng
cũng thấy gờn gợn. Thế là khai phím… Cái tôi nghĩ đến ngay là câu đồng dao cổ: ngồi
buồn đốt một đống rơm, khói bay nghi ngút… khói vẽ chữ. Chữ từ căn phòng
nhỏ của Phố Núi, theo nhịp gõ bàn phím như cầm canh. Chữ bay lên màn hình. Nhìn
thì thật chữ mà lại ảo. Mất điện, nó biến mất. Chữ khai phím của Văn Công tiên
sinh miên du trong cõi ảo.
Phải là người có tâm thiện, hướng
thiện với từ, bi, hỷ, xả, khắc miên du mới bắt đầu từ sân chùa cong sắc lạnh.
Miền bay qua đầu tiên là miền cỏ gà,
dế trũi ấu thơ. Bay dọc con sông thời gian. Qua các vùng chấp chới giao mùa.
Mùa xuân đang đến mùa đông chưa qua. Nhấn thêm vài sải, sắp hết xuân mà hạ vẫn
bặt tăm. Rồi còn thu nữa chứ. Thu trước thời vẫn ảo mờ phía sau khói miên du.
Thu tới lại càng mờ mịt chưa chịu định đình. Đường bay mỏng như tiếng vạc kêu
khan.
Định tâm là đi từ năm cũ sang năm
mới có một đêm. Chọn cái khoảnh khắc diệu kỳ chuyển giao ấy đang đến… một ngày
mới, một cái mới, một năm mới… như đang bay song hành, miên du song hành… Và
vút một cái, siêu thoát khỏi ngân hà, nơi đựng các mảnh thiên niên kỷ chồng
chất xếp vội trong kho cao xanh của miền cao xanh của đấng cao xanh, mới dùng
xong chẳng mảnh nào còn nguyên vẹn. Như hàng bãi, đậu tạm cảng xa mờ hạ giới.
Chỉ trông thấy thôi mà chưa kịp nghĩ chưa kịp ghi ấn tượng. Vẫn phải bay. Đang
bay… đến sáng nay, mùng Một nguyên đán, qua đêm miên du khắc khoải vạc, âm thầm
nhớ lại hiện là chính mình. Và đuôi miên du như cầu thang tiếp đất. Xoải vội
vào nhà với mai vàng bạn tặng. Một sắc vàng không dã quỳ. Vàng mai. Vâng ngày mai
có màu hành thổ, trung tâm, sinh kim. Thổ sinh kim, tương sinh. Hẳn rồi. Thế
thì mừng. Mừng cho cuối cuộc miên du gặp một sắc hoàng.
Bài thơ khai phím như dự báo thật
hên cho thi nhân phố Núi sang năm Nhâm Thìn. Sách cũ có câu Thanh Long, Bạch
Hổ. Thật hợp. Hợp người, hợp cảnh. Năm Long in dấu chân Bạch Hổ.
Ba dấu ký tự cuối vừa hiện, bàn phím
chưa dứt âm gõ, miên du vụt thoát bằng ánh sáng vàng chói lòa đựng vừa khít
trong nó một lời phán gửi từ cao xanh: …đứa nào đốt rơm?
Sáng mùng một Tết Nhâm Thìn_Vân Đình Hùng
No comments:
Post a Comment