Mới nghe thì tưởng chừng như không
có sự gán ghép nào khiên cưỡng hơn: Nô tài và Thi sĩ! Thi sĩ thì phải trăng -mơ - hoa - gió - sương -nhạc - hương
- mây -ong -bướm - xuân - tương tư - biệt ly -sầu - mộng…Có chi liên hệ với
nô tài?
Nhiều người nghĩ một cách hạn hẹp
rằng nghề của nô tài chỉ là hầu hạ. Nhưng không phải, nô tài cũng có nhiều nghề
riêng, nhiều biệt tài, nhiều đẳng cấp. Tài cầm dao cầm kiếm thì đâm thì chém.
Tài bày mưu tính kế thì mưu ma chước quỷ. Tài ăn nói thì uốn ba tấc lưỡi. Và
trong lịch sử nô tài, có nhiều nô tài biết làm thơ, và thơ hay. Thơ có khi để
ngâm vịnh tiêu dao hay thù tạc, nhưng phần lớn là để hiến dâng cho chủ. Nhưng
lại có những nhà thơ cự phách, siêu quần, thiên tài trác việt, có cả một công
chúng yêu thơ tôn vinh làm thi hoàng thi bá, rồi bỗng một ngày nào đó, thời thế
đổi thay, thiên hạ trông vào hành ngôn hành trạng của thi nhân, thì ngẫm ra rõ
ràng một đấng nô tài! Nô tài thi sĩ!
Phẩm chất số một của nô tài là dâng
trọn linh hồn cho chủ. Ở phương tây có chuyện bán linh hồn cho quỷ dữ. Nhưng đó là ở phương tây, hay nói chung ở
những nơi giao thương rộng mở. Ở phương đông, không bán, mà dâng. Không phải cho quỷ dữ, mà cho chủ.
Chủ thì có nhiều loại, nhiều thang bậc về chức tước, nhiều phẩm chất khác nhau
về tài năng và đức độ, nhưng có một cái chung, là có quyền, và có tiền. Có
người trách thi sĩ viết theo lệnh chủ. Cãi rằng, ta không viết theo lệnh chủ,
ta viết theo mệnh lệnh trái tim ta. Mở ngoặc, nói thầm, trái tim ta, linh hồn
ta, khối óc ta từ lâu ta đã dâng cho chủ.
Nếu chủ đây là minh chủ, là một đấng
anh minh khoan hòa đại độ, chắc sẽ được muôn dân kính ngưỡng tôn thờ. Và thi sĩ
nô tài sẽ vô cùng hoan hỉ tự hào dùng thiên tài thi ca của mình tung hô ngợi ca
không còn trời đất nào nữa, để rồi cùng theo ân chủ đi vào cõi bất tử. Nhưng
nếu rủi chủ lại là kẻ mặt người dạ thú mà quyền thế nghiêng trời, thì sao? Thì
đã có một quy luật thép, là qua ngòi bút kỳ diệu của nhà thơ nô tài, ông chủ ăn
thịt người ấy vẫn là đấng anh minh cứu thế chói lọi như mặt trời và nhờ vậy mà
muôn dân vẫn một lòng bái phục. Chỉ có điều có bất tử không, bất tử theo kiểu
gì, thì không ai dám chắc.
Ta đã từng thấy những nô tài quỳ
mọp, tự tay vả lên mặt mình mà luôn mồm nô tài đáng chết. Thi sĩ nô tài thì
không quỳ, nhưng cũng sẵn sàng vả vào thơ ca của mình kể cả những áng thơ từng
làm say lòng bao kẻ yêu thơ, nhưng chẳng may không vừa ý chủ.
Tôi cứ nghĩ mãi không hiểu cái sức
đẩy huyền bí nào đã khiến người thi sĩ trứ danh từ bỏ cái hồn thơ phóng khoáng
của mình giữa trời cao đất rộng vốn từng được bao người yêu mến mà chui vào
nhận lấy kiếp nô tài, cho dù là nô tài thi sĩ? Nhưng ngẫm kỹ thì thấy hóa ra
mình chẳng hiểu mô tê gì về thời [của các] nô tài, và xứ nô tài, và tâm lý nô
tài hết. Ở thời ấy và xứ ấy, có con đường nào khác để quyền cao chức trọng, phú
quý vinh hoa, nếu không tự biến mình thành một nô tài? Ấy là bởi có nhiều cấp
nô tài và nhiều cấp chủ, nên trừ những chủ ở đỉnh cao nhất và những nô tài mạt
hạng nhất, ở các cấp trung gian thì vai nô tài và vai chủ đan xen và luân
chuyển. Cho nên vinh ở chỗ này và nhục ở chỗ khác, cái mình tưởng là vinh thì
người khác cho là nhục, là chuyện thường xảy ra.
Các giá trị con người đo bằng phẩm
trật trong cái thống hệ nô tài, xa lạ với các phép đo khác. Nếu tôi là một ông
vua, và nếu có ai nói với tôi thi sĩ Nguyễn Du ngoài tài thơ ra còn là con
người có phẩm cách, tôi sẽ hỏi: “phẩm cách là cái quái gì?”.
Câu chuyện vua Tự Đức “mê đánh tổ
tôm, mê ngựa hậu bổ mê nôm Thúy Kiều” muốn
nọc đánh Nguyễn Du 300 roi khi đọc đến câu “Tấn
Dương được thấy mây rồng có phen” chắc chỉ là một giai thoại, nhưng là một
giai thoại có hàm lượng sự thật cao. Trong thâm tâm Tự Đức chắc Nguyễn Du cũng
chỉ là một nô tài, cho dù ông làm quan với ông tổ bốn đời của ông ta, và chí
của ông là chí không-nô-tài “Chọc trời
khuấy nước mặc dầu, dọc ngang nào biết trên đầu có ai”. Câu chuyện vua
Louis XIV hỏi “Trong triều đại của Ta có
gì là hiển hách nhất?” và được Nicolas Boileau đáp rằng “tâu bệ hạ: Molière!” cũng là một giai
thoại, không biết có được bao nhiêu phần trăm sự thật, nhưng cho ta mơ về một
xứ sở mà tâm lý nô tài không ngự trị.
Ấy vậy mà ở ta cũng có những người
không ham và không lụy chế độ nô tài bao trùm thiên hạ. Họ hiểu cái vinh và cái
nhục của chế độ đẳng cấp nô tài:
Ngán
nhẽ kẻ tham bề khóa lợi, mũ cánh chuồn đội trên mái tóc, khom mình đứng chực
trước hầu môn.
Quản
bao người tham cái giàm danh, áo giới lân trùm dưới cơ phu, mỏi gối quỳ mòn sân
tướng phủ.
Họ tự đắc không chịu hãm mình trong
vòng cương tỏa, và ngông cái ngông của kẻ không chịu cúi luồn.
Ngoài
vòng cương tỏa chân cao thấp
Trong
thú yên hà mặt tỉnh say
Liếc
mắt coi chơi người lớn bé
Vểnh
râu bàn những chuyện xưa nay.
Họ biết rằng muốn được thế thì phải
biết từ chối mồi bổng lộc ơn trên ban ra từ quốc khố vốn bóp nặn từ hầu bao của
muôn dân đói khát, và dám chấp nhận cái nghèo thanh sạch
Của
trời trăng gió kho vô tận
Cầm
hạc tiêu dao đất nước này.
Người ta gọi họ là những Kẻ Sĩ.
Những thi sĩ không nô tài.
HIẾU TÂN
No comments:
Post a Comment