THƠ CỦA BẠN TÔI
1.
Mải
miết
Các
tin các bài khóc bạn
Tôi
đọc
Tôi
đọc
Nhạc
của bạn -
Nghe
không thấu xiết
Vợ
con gia quyến bạn -
Chưa
từng gặp mặt
Bạn
bè của bạn -
Thì
cũng quen biết
Nào
có thể hết
Thơ
bạn
Tôi
đã từng đọc hết
Tới
hôm nay mới hiểu
Hết
Thơ
của bạn tôi
Thơ
của bạn tôi
2.
Ra
vườn ngắm hồng trong đêm
Trở
lại
Thấy
tất cả các bài thơ đó đang dần tự sát
Thơ
của bạn tôi
Thơ
của bạn tôi
TÂN CỔ TÍCH CHO NGƯỜI ĐÃ KHUẤT
không
thể tin
tôi
bèn gửi chơi một cái thư điện tử
về
địa chỉ vinhphucr@gmail.com
như
thể chủ nhân chưa chết
nhà
cung ứng dịch vụ
thương
tình
tạo
chương trình mới hồi âm
ngay lập tức
nhưng
không
phải thư của chàng
(hiển
nhiên đã chết thật rồi cái con người ưa giỡn cợt cùng tôi lễ động quan bốn giờ
chiều chúa nhật tuần sau giáo xứ phaolô xuân mai xuân lộc đồng nai thương lắm vợ
dại con thơ ba tháng tuổi)
tôi
đang nhận được
lần
lượt
từ
địa chỉ trên
các
điện thư của chính tôi
từng gửi tới chàng
lần
lượt
y
chang khoảng thời gian
thứ tự
chắc
sẽ còn tiếp nữa
những
tháng ngày sau
chúng
tôi hơn chục năm trời
cứ
gửi thơ của mình cho nhau
giỡn
cợt
không
biết bao nhiêu điều
về
thi ca
về
sự sống và cái chết
Vancouver
22-5-2013
(Để
ghi nhớ“Tam Dê nhất Rắn”)
ĐỖ QUYÊN
______________
(*)
Nhạc sĩ, nhà thơ, nhà phê bình Vĩnh Phúc (Lê Vũ), tên thật Đoàn Đình Phúc, sinh
ngày 15-9-1953 quê quán Thừa Thiên-Huế, vừa đột ngột qua đời vì bạo bệnh vào
sáng 21-5-2013 tại Đồng Nai; Nguyên là sinh viên năm thứ 3 Đại học Văn Khoa Sài
Gòn; Sau 1975 dạy học ở Cam Ranh; Từ 2010 làm biên kịch tại Công ty M&T
Pictures, Sài Gòn; Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Khánh Hòa; Tác giả của
nhiều ca khúc, bài phê bình âm nhạc và văn học, sáng tác thơ, truyện, kịch bản
phim; Đã xuất bản “Kinh tuyến đen” (Thơ, Nxb Hội Nhà văn, Hà Nội 2009).
No comments:
Post a Comment