Cuối cùng, tôi xin gửi gắm đôi điều. Ai đó cần cân nhắc để đối xử cho phải với đạo đất trời. Thơ này không phải để cho quý vị đùa chơi đâu! Thơ giáng trần, không đùa được. Bảo trọng! Bảo trọng!” (Trần Đình Thu).
THƠ NHẬP ĐỒNG, KHÔNG NÊN ĐÙA CỢT HAY
TUNG HÔ CẦU DANH
Tôi tiếp xúc với 2 tập thơ của Hoàng Quang Thuận từ rất lâu, có giới thiệu vài bài trên web binhchonthohay.com. Gần đây tôi có số phone của ông Hoàng Quang Thuận nên gọi trực tiếp cho ông ấy, xin được cung cấp 2 file gốc của 2 tập thơ nhằm mục đích đưa nguyên vẹn lên trang web của tôi cho quý bạn yêu thơ doawnload về đọc. Nhưng ông Thuận có vẻ không mặn mà. Ông bảo tôi gọi cho vị viện phó nào đấy của ông ấy, còn ông thì bận lắm. Thấy người không có lòng nên tôi thôi. Thành ra mục “doawnload tác phẩm” của web tôi không có 2 bản thơ này. Thật tiếc.
Tôi có nhận xét ngắn gọn thế này về
thơ do ông Hoàng Quang Thuận viết ra: Hơi thơ lạ, và “lạnh”, có cái gì đó rất
“cõi trên”. Tôi từng biết hiện tượng nhập đồng thơ. Ở làng tôi (làng Hà Trung
huyện Gio Linh tỉnh Quảng Trị) có khu Lăng Lầu rất linh thiêng. Một số người
thường đến đó cầu cơ và xin thơ. Quả thật họ xin được những bài thơ khá lạ, dù
có người bình thường không biết thơ phú là gì. Thí dụ vào năm 1990 họ xin được
bài thơ đánh số đề như sau:
Năm Canh Ngọ nhiều người muốn lộc.
Ta giúp trần, trần phải giúp ta
Trên trời sao sáng hằng hà
Nghĩ ra mà đánh cả ba con đầu.
Nhưng tôi sẽ viết về những bài thơ
đánh đề này trong một dịp khác. Bây giờ tôi xin nói về thơ nhập đồng của Hoàng
Quang Thuận. Thực sự thì tôi tin là có hiện tượng nhập đồng thơ, dù chưa rõ vì
sao có hiện tượng đó. Và tôi cũng tin là thơ của Hoàng Quang Thuận viết ra
trong 2 tập thơ này chính là thơ nhập đồng. Nhưng thơ này khác với những bài
thơ đánh đề mà tôi được đọc. Giả sử như có những tác giả “cõi trên” thật sự của
những bài thơ nhập đồng, thì tác giả những bài thơ do Hoàng Quang Thuận viết ra
phải là những bậc tao nhân mặc khách. Họ làm thơ khi đang dạo chơi ngắm nhìn
non sông đất nước và thốt ra những lời thơ như thế chứ không phải cắm cúi làm
thơ như chúng ta. Ví dụ bài Trường Thành sau đây:
Núi Đắm chạy sang núi Thanh Lâu
Tường đông vững chắc những trụ cầu
Bắc thành vững chãi hình Lân phục
Cát lũy thành cao cạnh hào sâu
Nghìn năm mưa nắng với đất trời
Thành cổ Hoa Lư giữa mây trôi
Vách núi dựng cao trời đất nước
Cờ lau gió thổi mãi không thôi
Hầu như là các vị ấy nói ra bằng
ngôn ngữ thơ thôi. Đây là điểm mà chúng ta cần lưu ý, không nên so kè theo luật
thơ Đường như ông Trần Trương viết theo suy nghĩ người trần mắt thịt của chúng
ta.
Chúng ta hãy đọc một bài khác, bài
Lăng mộ Định Tiên Hoàng chẳng hạn.
Vua Đinh nằm trên núi Mã Yên
Thanh Long Bạch Hổ ngự điện tiền
Chu Tước chim bằng bay sóng cả
Huyền vũ Quy nằm giấc mơ tiên
Vua Lê là quân tướng nhà Đinh
Chân núi Mã Yên nặng nghĩa tình
An nghỉ ngàn thu trong cõi mộng
Đại Việt bao giờ hết chiến chinh?
Bạn thấy đó, thật sự là những lời
mây bay gió thổi. Thơ, nhưng không phải là thơ. Đó là tiếng thở dài, là lời
vọng, là tiếng vi vu của ngàn xưa, là cái gì sâu thẳm ở đâu đó giữa cõi vô
cùng. Thơ chỉ là hình thức, cái bên ngoài mà thôi. Còn bên trong là cái gì, chỉ
người nào diễm phúc mới thấu thị được.
Chính vì vậy, việc đem thơ này để
xoi mói như ông Trương, chê ỏng chê eo là không nên. Rồi thì Hội Nhà Văn Việt
Nam đem nó ra hội thảo, phân tích mổ xẻ cũng là không phải. Chúng ta cần xem thơ này là những sản phẩm
kỳ ảo, lạ lùng, từ đâu đó giáng xuống cho con người trần Hoàng Quang Thuận để
chúng ta đọc. Ta cảm ơn ông Thuận còn ông Thuận cảm ơn đất trời. Non sông Việt
chúng ta cũng có diễm phúc gì đây mới tụ được loại thơ tiên này.
Dịch tiếng Anh tiếng Tàu để giới
thiệu cho nước ngoài đọc thì cũng được, nhưng tham dự giải Nobel thì cần xem
lại có nên hay không. Làm hội làm chợ lại càng không nên. Xin tiền xin bạc xin
ngân quỹ nhà nước để làm rùm beng cũng không nên nốt. Hãy lặng yên để nghe cha
ông vọng trong những lời tiên thơ ấy. Hãy lặng yên để nghe hồn non nước, nghe
tiếng của ngàn lau lách trong cõi xưa.
Cuối cùng, tôi xin gửi gắm đôi điều.
Ai đó cần cân nhắc để đối xử cho phải với đạo đất trời. Thơ này không phải để
cho quý vị đùa chơi đâu! Thơ giáng trần, không đùa được. Bảo trọng! Bảo
trọng!
TRẦN
ĐÌNH THU
Sao nhận được thơ TIÊN
ReplyDeleteVì có mùi thum thủm
Sao biết Trần đình Thu
Vì giọng cần um ủm.
Ông mới là người nên cẩn trọng trong nghề " thầy cãi " đấy thưa ông Luật Sư Trần Đình Thu, tất cả những người góp ý cho Thiền Thơ của cái ông Dại thi sĩ Hoàng Quang Thuận ( trong đó có cả tôi đấy ) thì cũng chỉ đều nói đúng sự thật,và việc " mạo danh Thánh thần " cũng không phải là việc đùa chơi đâu thưa ông! Báng bổ! ngạo mãn quá, và tôi cũng chân thành khuyên ông hãy đừng nhân danh " nghề cãi " của mình mà đi xúc phạm Thánh thần quá thể như thế. Không đùa được. Xin ông hãy Cẩn trọng ! Cẩn trọng !
ReplyDeleteVà đây là câu chuyện tôi sưu tầm gửi biếu không cho Luật sư Trần Đình Thu, xin đa tạ vì ông đã không từ chối.
ReplyDeleteLUẬT SƯ TRUNG THỰC.
Một nũ chuyên gia tư vấn bắt đầu tách ra thành lập doanh nghiệp riêng. Là một phụ nữ tỉnh táo và cần mẫn, chẳng mấy chốc bà đã làm doanh nghiệp của mình phát triển đến mức cần tuyển thêm một số luật sư để làm nhân viên tư vấn.
Bà bắt đầu phỏng vấn ứng viên đầu tiên:
- Tôi chắc rằng anh cũng hiểu, trong một môi trường làm việc như thế này, sự chính trực của mỗi cá nhân là cực kỳ quan trọng. Hãy cho tôi biết, anh có phải là một luật sư trung thực không?
- Trung thực ? Ứng viên thốt lên - hay để tôi kể cho bà nghe một câu chuyện để chứng minh điều đó. Tôi trung thực đến mức cha tôi cho tôi vay 15 ngàn đô la để theo học trường luật và tôi đã trả đến từng xu khi tôi tham gia tranh tụng vụ kiện đầu tiên.
- Ấn tượng đấy... - Bà chủ tương lai nhận xét , thế còn vụ kiện đó là về cái gì vậy ?
Viên luật sư lúng túng một giây rồi thừa nhận :
- Cha tôi kiện tôi để đòi lại tiền.
Một lần nữa không nên đùa và cũng hết sức nói năng cho cẩn thận ! Cẩn thận !