Sau khi Báo SGGP (16-8) đăng tải một số ý kiến khác nhau chung quanh vấn đề này, chúng tôi đã nhận được phản hồi từ nhiều phía, trong đó có bài viết của tác giả Trần Trương. Sau đây là nội dung bức thư.
Tôi tên là Trần Trương, nguyên Trưởng Ban Quản lý Di tích lịch sử và Danh thắng Yên Tử (1992 - 2003), hiện là Phó Trưởng ban Dân tộc tỉnh Quảng Ninh.
Năm 1997, tôi và anh Hoàng Quang Thuận gặp nhau tại Yên Tử.
Ngày đó, Yên Tử còn hoang vắng, chưa được đầu tư khang trang, người về đông đúc
như bây giờ.
Tôi tặng anh Hoàng Quang Thuận cuốn sách Chùa Yên Tử -
Lịch sử - Truyền thuyết Di tích và Danh thắng. Hai anh em tôi đã thức suốt
đêm đàm đạo với nhau về nội dung cuốn sách tại chùa Hoa Yên (Yên Tử). Chúng tôi
thấy hai tâm hồn văn chương và thi ca có sự đồng điệu, giao cảm và hòa hợp.
Một thời gian sau, anh Hoàng Quang Thuận về Hà Nội, có viết
tập thơ Thi vân Yên Tử để tặng tôi. Tôi rất vui vì những điều chúng tôi
đàm đạo với nhau về nội dung cuốn sách cũng như các cảnh quan của non thiêng
Yên Tử đã trở thành những bài thơ của anh. Anh Thuận kể lại: “Vào lúc nửa đêm,
sau khi thiền định, tôi thấy trong tôi trào dâng nguồn thi cảm mãnh liệt. Tôi
lấy giấy bút viết liền một mạch, ba đêm được sáu mươi ba bài”.
Tôi nghĩ: những bài thơ này chỉ có những người có khả năng
thiền định ở một mức nào đó thì mới có được công năng này. Sau đó, anh Hoàng
Quang Thuận cho in 1.000 cuốn Thi vân Yên Tử tặng cho Ban Quản lý Di
tích lịch sử và Danh thắng Yên Tử để làm quà biếu du khách thập phương về Yên
Tử trong các dịp Hội Xuân hàng năm và tặng cán bộ, nhân viên trong Ban. Tôi còn
được biết: Từ đó đến nay, anh Hoàng Quang Thuận đã cho in hàng chục ngàn cuốn Thi
vân Yên Tử được dịch ra tiếng Anh, tiếng Pháp để tuyền truyền, quảng bá Yên
Tử với khách thập phương trong, ngoài nước.
Thi vân Yên Tử
không phải là đạo văn vì nó xuất phát từ cái tâm của người viết với Yên Tử -
một vùng Đất Phật linh thiêng của chúng ta!
No comments:
Post a Comment