Gốc tích của bí kíp cho đến giờ vẫn chưa được ai kiến giải, chỉ biết rằng, một khi đã nhặt được bí kíp, thì chỉ trong vòng một sớm một chiều công phu trong bí kíp sẽ giúp cho người hữu duyên nhanh chóng luyện được môn công phu “Phì diện hắn tâm”, đao thương bất nhập, thật là toàn bích vậy…
1.
Tiết trời vào lúc cạn xuân, ngoài ngõ mưa bụi rây rây, không khí lạnh lẽo,
đường vắng bóng người. Mai cô nương ngồi trong thư phòng, đang nghĩ ngợi rất
mông lung.
Mai cô nương đến Tây Côn thành từ
nơi xa phía Bắc. Năm nay Mai cô nương mới ngoài đôi mươi, hình dung xinh xắn,
mặt phấn da hoa.
Ở trong thành Tây Côn, Mai cô nương
không có bằng hữu, thân mình mình biết. Trong một lần tìm đến thanh lâu, nói
chuyện với Ma ma đại tổng quản, Mai cô nương tình cờ nghe được câu chuyện về
Khỏa thân đại pháp. Từ đó, Mai cô nương kiên quyết mình phải có trong tay quyển
bí kíp này.
Mai cô nương tìm đến đại tài chủ,
người đang phụ việc cho thượng thư bộ lại. Đại tài chủ danh vang vạn dặm, nghĩa
khí ngất trời. Mai cô nương hỏi: “Tài chủ, ngài có muốn giúp ta không?”.
“Xưa nay, ta luôn buôn bán theo kiểu
hàng thật giá đúng, không thêm không bớt. Bình sinh, ta chưa cho không ai cái
gì, cũng chưa nhận của ai không cái gì. Vô công bất thụ lộc. Cô nương có gì cho
ta để đổi lại?”, tài chủ không trả lời mà hỏi ngược.
“Tiểu nữ từ khi sinh ra cho đến lúc
lớn lên, vẫn trinh nguyên toàn vẹn. Nếu tài chủ giúp được tiểu nữ, thì thân này
là của tài chủ. Chết không làm ma của tài chủ, nhưng sống sẽ là người của tài
chủ”, Mai cô nương cất tiếng.
“Giao dịch đã xong. Cô nương muốn ta
làm gì?”, tài chủ đặt vấn đề.
“Tiểu nữ muốn trở thành thiên hạ đệ
nhất kỹ nữ trong thành Tây Côn. Muốn làm được điều này, tiểu nữ cần có Khỏa
thân đại pháp”, Mai cô nương đáp lời.
“Đó là chuyện hái sao trên trời, vớt
trăng dưới nước. Cô nương tuổi nhỏ tài ít, e rằng không được”, tài chủ thoái
thác.
“Vậy thì, xin cáo từ”, Mai cô nương
cất bước.
Đêm, tài chủ ngồi trong đại sảnh,
nghĩ ngợi về hình dung của Mai cô nương. Này mắt, này mũi, này tay, này chân,
này eo… Sớm mai, tài chủ cho gia nhân đến quán trọ của Mai cô nương, mời Mai cô
nương tới phủ của mình để thương lượng.
“Ta không thể giúp cô nương có được
Khỏa thân đại pháp, bí kíp ấy danh bất hư truyền, ta phận mỏng không dám mơ đến
điều đó. Nhưng bù lại, ta sẽ đưa cô nương lên hàng đệ nhị kỹ nữ. Dưới một
người, trên vạn người. Ý cô nương ra sao?”, tài chủ hỏi.
“Dẫu đó là điều không thỏa chí của
tiểu nữ. Nhưng e rằng, tiểu nữ không còn sự lựa chọn nào khác”, mặt Mai cô
nương đỏ bừng sau câu trả lời đó.
Rất nhanh chóng, tài chủ thét gia
nhân đóng cửa miễn tiếp khách. Ngoài trời bất thần mây đen chớp giật, mưa đổ
rào rào. Trong đại sảnh của tài chủ, cũng có một trận mây mưa cuồng bạo không
thua kém.
Sau khi trời tạnh mây quang, sau lúc
chỉnh trang y phục, tài chủ kề sát miệng vào tai Mai cô nương, nói: “Cô nương
cần làm như thế này, thế này… Ắt sẽ có kết quả”. Mai cô nương vừa nghe tài chủ
dạy bảo, vừa liên tiếp gật đầu ra chiều chấp thuận.
2.
Danh họa trong thành Tây Côn đếm trên đầu ngón tay. Tuy nhiên, không phải danh
họa thì nhiều như cát dưới biển sâu.
Tài chủ quẳng lên bàn 600 lượng hoàn
kim, nói với quản gia: “Nhà ngươi tìm một kẻ biết vẽ. Mang nó về đây cho ta dạy
việc”. Quản gia chắp tay nghe dạy, tài chủ dứt câu, quản gia cúi đầu đi thẳng.
Bất nam bất nữ không phải là một
danh họa. Nhưng, tên tuổi của Bất nam bất nữ trong thành rất vang dội. Bất nam
bất nữ có thể thực hiện tất cả các công việc mà người khác không dám làm.
Năm tám tuối, Bất nam bất nữ đã sờ
soạng khắp thân thể của cha nuôi. Cha nuôi đánh Bất nam bất nữ bật cả máu mồm,
trước khi đuổi gã ra khỏi nhà.
Năm chín tuổi, Bất nam bất nữ kiếm
sống bằng nghề truyền tin giúp kỹ nữ với các quan nhân.
Năm mười tuổi, Bất nam bất nữ công
khai sở thích yêu mến nam nhân của mình. Từ đó, trong kinh thành đều căm ghét
bản mặt của Bất nam bất nữ.
Bất nam bất nữ người cao, da đen
nhẻm, đôi mắt trắng dã.
Bất nam bất nữ đến phủ của tài chủ,
đứng giữa sân nói vọng vào: “Kẻ hèn mọn là Bất nam bất nữ, nghe tài chủ đòi,
chân không mang giày, đầu không đội mũ, mặt chưa kịp rửa, áo quần mới chưa kịp
thay vội vã đến hầu”.
Tài chủ không trả lời. Bất nam bất
nữ tiến thêm hai bước, bất thần cúi đầu quỳ rạp dưới thềm: “Bạch đại tài chủ,
Bất nam bất nữ có điều gì khiến tài chủ không vui, kính mong tài chủ lượng thứ.
Bất nam bất nữ trên chỉ biết có vua, dưới chỉ biết tài chủ. Tuyệt nhiên, không
biết đến ai khác. Xin tài chủ mở lòng”.
“Ta muốn nhà ngươi đến Mãn Hoa lầu,
tìm gặp Mai cô nương, chờ Mai cô nương sai xử. Tiền công của nhà ngươi do quản
gia cất giữ. Có vậy thôi, đi đi”, tài chủ không mở cửa, nói vọng ra từ đại
sảnh.
Bất nam bất nữ cúi đầu bái tạ, khom
lưng lui dần ra cổng.
Mãn Hoa lầu, là nơi để những giai
nhân tuyệt sắc ẩn mình chờ ngày vang danh trong chốn giang hồ. Giả như không có
sự can thiệp của đại tài chủ, với uy thế là người giúp việc cho thượng thư bộ
lại, thì Mai cô nương không thể lưu trú tại nơi này.
Mãn Hoa lầu có ba tầng. Tầng cao
nhất là nơi trú ngụ của Ngọc cô nương. Giang hồ đồn đoán rằng, Ngọc cô nương là
thiên hạ đệ nhất vưu vật.
Mặc dầu không có trong tay bí kíp
Khỏa thân đại pháp, nhưng Ngọc cô nương đã khiến Lục dạ nhất giao đến từ xứ sở
nhân sâm phải xá ba xá trước khi quay lưng đào tẩu.
Có lần, Ngọc cô nương còn mang thân
mình vào giữa rừng vắng, không mảnh vải trên người, mặc cho danh họa vẽ vời đủ
tư thế. Chính từ đây, dâm thư Mỹ nhân hoan lạc mới xuất hiện trong kinh thành.
Bảy nhân bảy bốn mươi chín đêm liền,
Mai cô nương đã nằm chiêm bao thấy mình là Ngọc cô nương. Tiếc rằng, giấc chiêm
bao của Mai cô nương mãi mãi không thể thành hiện thực. Đơn giản, Ngọc cô nương
đã tạo được chỗ đứng không thể bị xô ngã trên chốn giang hồ.
3. “Bất nam bất nữ, ta nghe giang hồ đồn rằng, nhà ngươi là kẻ
bất cứ chuyện gì cũng dám làm, chuyện trên trời dưới bể, trong nhà ngoài ngõ,
xó bếp thư phòng đều rành rẽ. Vậy nhà ngươi có chuyện gì kể cho ta vui không,
lòng ta đang héo hắt quá”, Mai cô nương liếc nhìn Bất nam bất nữ.
“Cô nương muốn nghe chuyện gì?”, Bất
nam bất nữ hỏi lại.
“Nói cho ta câu chuyện về Khỏa thân
đại pháp đi, ta muốn biết tận tường về pho bí kíp này”.
“Được, tại hạ sẽ kể”.
Ba mươi năm trước, trong kinh thành
đột nhiên xuất hiện một cô nương trẻ tuổi, không ai thấy được khuôn mặt của
nàng, chỉ có thể phỏng đoán đó là một mỹ nhân tuyệt thế. Họ gọi nàng là Nguyễn
cô nương.
Dọc ngang giang hồ được ít lâu,
Nguyễn cô nương bặt vô âm tín. Kẻ thạo tin nhất trong giới giang hồ nhận được
món ngân lượng cực lớn của các đại tài chủ, bôn ba khắp nơi để tìm tung tích
của Nguyễn cô nương.
Ròng rã nhiều ngày đêm trên biển,
tìm nát các đảo hoang, họ phát hiện Nguyễn cô nương đã xuất ngoại. Trước khi
đi, Nguyễn cô nương để lại một pho bí kíp, mà ai may mắn sở hữu được nó thì chỉ
trong một thời gian cực ngắn sẽ vang danh thiên hạ.
Rất tiếc pho bí kíp ấy lại được
Nguyễn cô nương chôn sâu trong tòa thành cổ ngoài miền biên ải. Hơn ba năm
trước, một mỹ nhân đã tìm thấy bí kíp, luyện thành môn công phu “Phì diện hắc
tâm”.
“Người đó là ai?”, Mai cô nương vội
vã hỏi.
“Còn ai khác hơn là Hoàng tiểu thư”,
Bất nam bất nữ trả lời.
Sau khi luyện được môn công phu “Phì
diện hắc tâm”, Hoàng tiểu thư đã cẩn thận để bí kịp lại tòa thành cổ. Chắc có
lẽ, Hoàng tiểu thư sợ hiệp khách giang hồ sẽ tìm đến mình mà sinh chuyện. Giờ
thì, Hoàng tiểu thư đã biến thành đại bàng thay vì chỉ là chim vàng anh.
“Bất nam bất nữ, ta nghe nói rằng,
chỉ có nữ nhân mới luyện thành môn công phu này. Điều đó có đúng không?”.
“Sai rồi, Mai cô nương. Đoàn công tử
cũng đã luyện thành môn công phu ấy. Nhưng thật là tiếc, uy lực của nam nhân
sau khi luyện thành lại không cao bằng nữ nhân’’.
“Nhà ngươi còn biết thêm gì nữa?”.
“Tại hạ nghe rằng, trong pho bí kíp
Khỏa thân đại pháp, là những hình vẽ thiếu nữ không mặc xiêm y, với các thư thế
đứng ngồi nằm ngửa khác nhau. Bên cạnh các hình vẽ này, là khẩu quyết để phối
hợp khi luyện công. Rất ư là vi diệu”.
Mỗi lời Bất nam bất nữ nói ra, Mai
cô nương đều lắng tai nghe cẩn thận kể cả lúc Bất nam bất nữ hít thở lấy hơi
nên ngắt câu.
“Vậy là phải cởi đồ, phải giũ bỏ tất
cả à?”, Mai cô nương thỏ thẻ.
“Chính xác. Ngoài tên gọi Khỏa thân
đại pháp, thì bí kíp ấy còn có tên gọi Mỹ nhân thoát y”, Bất nam bất nữ giọng
lạnh tanh.
“Còn công phu Phì diện hắc tâm?”.
“Đơn giản thôi, đó chính là mặt dày
lòng đen”.
“Đủ rồi, nhà ngươi về đi, ta không
còn gì để hỏi nữa cả. Tưởng chuyện gì khó khăn, chứ chuyện đó ta có thể làm
được mà không cần khẩu quyết lẫn bí kíp. Chỉ là chuyệt vặt ta vẫn làm mỗi ngày
với nam nhân mà thôi”, Mai cô nương hất đầu tiễn Bất nam bất nữ.
Khi bóng Bất nam bất nữ khuất sau
cánh cửa phòng, thì cũng là lúc ánh trăng đã chếch soi rõ Mãn Hoa lầu.
Mai cô nương, đầu tựa vào khung cửa
sổ, mũi thoảng nghe mùi dạ lý hương, miệng lẩm nhẩm: “Ngày mai, ta sẽ ra biển…
Nhất định, ta sẽ ra biển…”.
Vài hôm sau, Tây Côn thành xôn xao
bởi tà thư Mỹ nhân bức hải.
Ngô
Nguyệt Hữu
Nguồn: ANTGCT