Một lực lượng đông hơn thế thuộc nhiều dân tộc đang hăm hở sáng tác ở khắp các tỉnh thành, và không chỉ ở trong nước. Rõ ràng, một số lượng lớn các trang sách văn học mới hiện nay đang thuộc về các cây bút trẻ. Thơ có thể nhiều hơn văn. Các thể loại ngắn còn chiếm đa số. Nhưng không ít tác giả đã nhiều tiểu thuyết và được chú ý qua các giải thưởng, và số lượng tác phẩm được ấn hành với những con số gây ấn tượng. Lực lượng lý luận phê bình và dịch thuật cũng đã có những tên tuổi được tin cậy và chờ đợi.
Nhưng có lẽ, nên xác định lại, ai
được coi là người viết trẻ? Điều này liên quan đến cách nhìn và theo đó là việc
tổ chức lực lượng phù hợp.
Theo quán tính lịch sử, rất nhiều
người quen chọn người viết ở độ tuổi trên dưới 20. Những ai trẻ hơn, có tác
phẩm hay, được gọi là thần đồng!
Nhưng có lẽ, đã đến lúc nên nghĩ lại cái mốc tuổi này!
Ngày trước đất nước trong nô lệ,
chiến tranh liên miên, nghèo khổ thường trực, từ rất sớm ở tuổi trẻ con đã phải
lao động kiếm sống. Tuổi nhỏ không chỉ làm việc nhỏ, mà còn phải làm và làm
được việc lớn, cả những việc của người lớn. Sáng tạo văn học nghệ thuật cũng
không là ngoại lệ. Thuở ấy, tuổi thọ bình quân của người Việt thấp. Đến vua
chúa mà phần lớn cũng không vượt ngưỡng 40. Ngày nay, đất nước độc lập, hoà
bình, tuổi thọ trung bình đã vượt ngưỡng 70. Nếu tam thập nhị lập, thì tứ thập
vẫn được coi là tuổi sung sức của sáng tạo! Trong xã hội hiện đại, với số đông,
do điều kiện vật chất được cải thiện, lực lượng trẻ được học tập, đào tạo bài
bản với một thời gian dài hơn trước khi vào đời tự kiếm sống. Vẫn một nhà
nghiên cứu Mỹ đã nói: Cách tốt nhất để
duy trì khả năng cạnh tranh của một quốc gia là gây dựng vốn con người. Sức mạnh
Mỹ ít phụ thuộc vào các hàng không mẫu hạm, mà nhiều hơn vào sự vững mạnh các
nhà trẻ, ít phụ thuộc vào các vệ tinh do thám, mà nhiều hơn vào các tài trợ
giáo dục (Nicholas D. Kristof).
Mặc dầu còn nhiều hạn chế, nhưng về
cơ bản, thế hệ trẻ hôm nay, được đào tạo từ nhiều nguồn, khả năng nói, đọc,
viết tiếng Việt (tất nhiên không chỉ tiếng Việt), khả năng diễn đạt bằng ngôn
ngữ những điều họ thấy, họ nghĩ, họ cảm thoải mái dễ dàng hơn. Cộng với sự phát
triển các phương tiện chuyển tải (báo chí, xuất bản, blog, Internet…) số người
có cơ hội, có điều kiện tiếp cận các tác phẩm có hình thức văn chương với tư
cách người viết cũng như người đọc nhiều hơn, rộng rãi hơn.Với một bộ phận lớp
trẻ, các hình thức văn chương cũng như các loại hình nghệ thuật khác là cơ hội
thử nghiệm, kiểm tra, bộc lộ các khả năng, trình độ kỹ năng, và cả tài năng của
mình.Một số cùng lúc thử thách trên cả văn, thơ, nhạc, hoạ, phê bình, và cả sân
khấu, điện ảnh. Họ coi đó là những sân
chơi để xả năng lượng trí tuệ, tinh thần của lứa tuổi. Không ít người có
tác phẩm gây được ấn tượng, được ghi nhớ qua các giải thưởng. Nhưng từ những gu
đã có đó đến một tác phẩm hội tụ được tài năng là một chặng đường không nhiều
người vượt qua. Từ một số tác phẩm được chú ý đến thành một tác giả được công
chúng công nhận, chờ đợi, khẳng định được chỗ đứng vững vàng trong đồng nghiệp,
trong lòng công chúng là con đường không phải ai cũng tới đích. Bởi vì, bạn đọc
chờ đợi ở người viết trẻ nhiều hơn những gì đã có.
Thiếu đầu tư nghiêm túc, nhiều người
có khả năng, có năng khiếu bẩm sinh đã không đi xa được vì để năng lực phân tán
dàn trải trong những gì vừa với tầm tay, dễ gặt hái, mà không biết dồn tụ tài
năng, sức lực vươn tới những gì khó hái ở một tầm khác hơn. Để mất thời gian và
công sức, hài lòng, với những tác phẩm dễ xuất hiện khi vốn liếng về đời sống
còn nghèo nàn, tư tưởng triết lý sống ngỡ là sâu sắc, độc đáo mà thực chất là
nông nổi, vốn liếng văn hoá để nắm và làm giàu có những mô thức sáng tạo, mang
lại ánh sáng và hơi ấm mới cho hệ thống ngôn ngữ thoát khỏi sự sáo mòn và phàm
tục còn ít ỏi, một số tác giả mãi chỉ ở dạng triển vọng!
Có một quan niệm phân biệt giữa
người viết và nhà văn: người viết là người có khả năng thể hiện lại bằng ngôn
ngữ những điều đã có thật trong đời sống: sự việc thật, con người thật. Còn nhà
văn là người từ sự thật đó mà hư cấu, sáng tạo nên một hiện thực khác hoàn toàn
chưa có nhưng lại phản ảnh chân thật, sinh động cuộc sống. Quan niệm đó có thể
đúng từ phía người viết. Nhưng ở phương diện tiếp nhận, người đọc, công chúng
tiếp xúc với văn bản thì họ có một thước đo khác: tác phẩm có hấp dẫn, có mang
nặng ý nghĩa nhân văn đến mức nào. Xưa nay, nhiều tác phẩm có nguyên mẫu mà vẫn
giàu sức sống. Nói thế, để thấy, hiện thực đất nước hôm nay vẫn phải là một
(tất nhiên không phải duy nhất) nguồn cảm hứng, là động lực, là chất liệu cho
người viết tạo nên tác phẩm. Muốn bạn bè quốc tế biết đến, tác phẩm cũng như
tác giả phải có căn cước dân tộc. Muốn nhiều thời nhớ đến, tác phẩm phải gắn
mình vào một thời điểm, một mốc lịch sử nhất định.
Trong xã hội hôm nay, không chỉ ở
nước ta, văn học đang đứng trước một thách thức lớn đồng thời cũng có một thời
cơ lớn. Vị trí, uy tín, vai trò văn học cũng như nhà văn trở nên khiêm tốn hơn
trong một xã hội dân chủ cởi mở; tốc độ lớn lên của dân trí xem ra có vẻ nhanh
hơn, cao hơn của nhà văn, nghề văn. Văn hoá đọc đang bị lấn lướt và áp đảo khi
các kênh nghe nhìn nương theo sự phát triển vượt bậc của khoa học kỹ thuật để
quảng bá các loại hình nghệ thuật khác. Bất chấp những thành tựu của tiền nhân
và quốc tế, đến lượt mình, một nhà văn vào đời, đều xuất phát ở mốc số không.
Mặc dầu lịch sử có những nguyên tắc bền vững để nhận diện một tác phẩm văn
chương, nhưng làm ra một tác phẩm văn chương đích thực vẫn là một điều bí ẩn
của muôn đời. Bởi nó phải là một cái gì đó không từng có trong quá khứ.
Có những câu hỏi đơn giản mà giải
đáp không dễ dàng. Đặc biệt trong lĩnh vực sáng tạo. Văn học thời nào cũng ao
ước có những tác phẩm lớn, xứng với thời đại, với đất nước mình. Nhưng, thế nào
là tác phẩm lớn của ngày hôm nay? Văn học ta bao giờ có tác phẩm lớn? Làm gì để
sớm có tác phẩm lớn? Sự huyền bí đó chưa hiển lộ. Việc chúng ta có thể làm và
cần làm ngay là chuẩn bị điều kiện cho sự xuất hiện những tác phẩm bao năm hằng
ao ước.
Lâu nay, trong tâm lý công chúng,
trong công tác tổ chức và chỉ đạo cũng như của người viết trẻ chưa ý thức rõ
ràng về hiện tình đó! Tâm lý sớm có tác phẩm, nôn nóng trình diện, nhu cầu xuất
hiện thường xuyên, xây dựng và đánh bóng tên tuổi của những người mới có năng
khiếu làm cho không ít người viết bỏ qua khâu quan trọng, là quyền lợi, là lợi
thế của tuổi trẻ là HỌC TẬP, tích luỹ vốn tri thức thâm hậu về đời sống, về văn
hoá, về kỹ năng ngôn ngữ và nghệ thuật, và quan trọng hơn là tìm ra những triết
lý nhân sinh - tư tưởng của riêng mình để làm nên xương sống của một tác phẩm
lớn. Việc Hội nghị người viết trẻ mới đến tuổi 35 mà đã có lời ra tiếng vào,
thật ra, nó phản ánh một thực tiễn của lứa tuổi người viết hiện nay. Việc phải
làm khi phát hiện ra một ai đó có năng khiếu viết văn, có lẽ chưa phải là đòi
hỏi họ thể hiện bằng tác phẩm. Thậm chí, có thể đánh mất thời gian quí báu cho
những sáng tác dễ dãi chỉ để duy trì một cái tên mà không làm giàu có thêm chất
lượng của văn học.
Tôi còn nhớ, hơn 30 năm trước
(1979), khi Trường viết văn Nguyễn Du vừa ra đời, nhà phê bình Hoàng Ngọc Hiến,
một trong những người được giao trách nhiệm giảng dạy, trong một Hội nghị ở Hội
Nhà văn đã phát biểu: Người ta sinh ra đã là nhà văn hoặc không là nhà văn.
Người đã không là nhà văn thì không đào tạo được. Nhà trường không thể đào tạo
tài năng. Nhưng nhà trường có thể bồi dưỡng cho bất kỳ ai đi học để có tri
thức, nghĩa là có năng lực phán đoán. Theo Kant: Phẩm chất trí tuệ từng người
do tương quan giữa năng lực phán đoán và trí thông minh sắc sảo. Chỉ có trí
thông minh, có học vấn cao, uyên bác nhưng đầu óc nặng nề sẽ không được tích sự
gì. Trí tuệ lý tưởng là ở đó có sự cân bằng giữa năng lực phán đoán và sự uyên bác
kiến thức. Trường học tốt là nơi bồi dưỡng được năng lực phán đoán, tạo sự cân
bằng cần thiết đó. Và, với sự sâu sắc hóm hỉnh bẩm sinh, ông còn dẫn một lời
của A. Tsêkhốp: Trường đại học có rất nhiều khả năng, trong đó có khả năng làm
cho người học trở nên ngu xuẩn? Nhà trường rất cần sự ủng hộ của các nhà văn để
khỏi rơi vào tình trạng này!
Cũng theo nhà giáo Hoàng Ngọc Hiến,
những người đã bộc lộ năng lực viết văn rất cần được đào tạo chu đáo! Trong mặt
bằng dân trí hiện đại, một nhà văn mà vừa lòng với tấm bằng Đại học thì quá
nông nổi. Theo ông, lý luận triết học là cốt lõi của người tri thức, người có
văn hóa. Nó cho người ta nhìn sự vật với nhiểu góc độ khác nhau. Nhà văn phải
có khả năng tả sự vật từ nhiều tọa độ. Người ta nói, nếu L.Tônxtôi thể hiện
Matxlôva (Phục sinh) từ 20 tọa độ,
thì nhà văn ta phải gắng để có ít nhất 3 tọa độ. Đa số nhà văn Việt Nam thường
thể hiện nhân vật ở một tọa độ. Ba tọa độ đã là tài năng. Việc lôi kéo nhà văn
vào các hoạt động chính trị, xã hội là cần thiết, thậm chí có lợi cho sáng tác.
Nhưng việc học ở nhà trường và tự học để nâng cao trình độ văn hóa là rất quan
trọng. Trong sáng tác, trình độ đó thể hiện rất rõ trong bố cục, kết cấu một
tác phẩm. Sự đơn giản, sơ lược, nghèo nàn trong nhiều tác phẩm có nguồn ở sự yếu
kém về lý luận. Liệu có bao nhiêu người viết trẻ có ý thức nghiêm túc về sự học
tập này?
Điều kiện xã hội hôm nay tạo rất
nhiều thuận lợi cho những ai có ý muốn trở thành nhà văn. Nhưng vẫn rất cần một
công tác tổ chức để cho lực lượng những người viết trẻ thực sự là niềm tin và
hi vọng của công chúng. Nhà nước cần có chính sách và biện pháp cụ thể để phát
hiện và bồi dưỡng những tài năng sáng tác không chỉ trong trường học mà rất
quan trọng là trong đời sống, giúp họ có sức lực, ý chí và điều kiện đi trên
con đường dài, đừng để họ phải bán lúa non của tài năng để kiếm sống! Ngành
giáo dục đang có chỉ tiêu đào tạo hai vạn tiến sĩ để nâng cao chất lượng giáo
dục. Để xây dựng nền tảng, xương sống của nền văn hóa nước nhà - đó là văn học
- sao chúng ta không sớm có chiến lược đào tạo đội ngũ nhà văn cho hôm nay và
ngày mai, tất nhiên không chỉ là bằng cấp, một thế hệ không coi các ngoại ngữ
là môn học bắt buộc để có học hàm học vị mà chỉ là công cụ là phương tiện mở
rộng giao lưu và hiểu biết. Là hạt nhân, là máy cái của nền văn hóa, văn học có
vị trí chủ lực khẳng định đẳng cấp của một nền văn hóa, cả trong giao lưu với
quốc tế. Những tác phẩm văn học đặc sắc để giới thiệu với bạn bè thế giới về
một dân tộc, đất nước vẫn là ước mơ của mọi nền văn học, mọi thời đại. Với một
đất nước giầu có về tiềm năng văn hóa, nhiều biến động bi thương và hào hùng
như nước ta, mơ ước đó càng cháy bỏng.
Sứ mệnh lịch sử thiêng liêng đó đang
đặt ra với thế hệ người viết trẻ hôm nay.
Thứ văn chương trần tục, quan tâm
những ham muốn nhỏ nhoi, không có ước vọng, tham vọng thay đổi cuộc sống hiện
tại, thiếu vắng tầm nhìn nhân sinh sẽ khó có sức đồng vọng trong người độc rộng
rãi. Mải mê dồn sức xây dựng những công trình có qui mô đồ sộ mà không quan tâm
tới sự bền vững và trường tồn, xu hướng phổ biến trong xây dựng kinh tế hiện
nay, nên là điều để cho giới sáng tác trẻ suy nghĩ. Kỹ thuật hiện đại cung cấp
cho người viết gợi ý về những sản phẩm qui mô nhỏ mà tích tụ cao tính đa tác
dụng đa chức năng.
Nhưng xã hội hôm nay không chỉ đòi hỏi
ở người viết chất lượng của tác phẩm! Để nền văn hóa có sức soi đường cho quốc dân đi như lời Chủ
tịch Hồ Chí Minh, số lượng các sản phẩm văn hóa của dân tộc là một yêu cầu bức
thiết của thực tiễn đời sống. Ngoài đáp ứng nhu cầu của người đọc làm tròn sứ
mệnh cao quí của mình, tác phẩm văn học còn phải là cái nền, cái gốc, là cơ sở
cho sáng tạo của sân khấu, điện ảnh và đặc biệt nhiều về số lượng là phim
truyện truyền hình. Chỉ đơn giản một điều, khi đất nước mở cửa, mặt bằng văn
hóa quốc tế như cái bình thông nhau, ở đâu nội lực yếu, thiếu thì sẽ phải chấp
nhận sự lấn át, chèn ép, thậm chí đè bẹp của những nền văn hóa nhiều về số
lượng và loại hình sản phẩm, chứ chưa nói đến chất lượng. Điện ảnh, Truyền hình
Việt Nam chấp nhận sự tràn ngập lãnh thổ của phim nước ngoài ở tất cả các kênh,
các Đài từ Trung ương đến địa phương, trước hết là vì ta hoàn toàn thua về số
lượng. Tất nhiên chất lượng cũng là một phần.
Yêu cầu xây dựng và bảo vệ nền văn
hóa dân tộc, đòi hỏi chúng ta phải tổ chức, xây dựng, bồi dưỡng lực lượng sáng
tác trẻ để họ hợp thành một đội ngũ đủ tài năng và điều kiện, noi gương lớp lớp
người đi trước, vì danh dự và lòng tự trọng, không ngại hi sinh mạng sống của
mình để giành và giữ độc lập cho đất nước, thế hệ người viết trẻ chung lòng, chung
sức, chung ý chí sáng tạo những tác phẩm văn học không chỉ làm sáng giá nền văn
hóa qua ngàn năm của dân tộc, mà còn góp phần nâng bước người Việt Nam hôm nay
vượt qua mọi thử thách, xây dựng một đất nước Việt Nam thống nhất, giầu mạnh và
thái bình.
Dài hơn một mùa xuân, là những năm
tuổi trẻ thanh xuân đẹp đẽ và quí báu đang đón đợi thế hệ người viết trẻ. Trong
những hoàn cảnh và điều kiện hiện có, những người được cha mẹ và trời đất ban
cho tài năng văn chương hãy sớm biết ý thức về thứ tài sản mình có, biết tổ
chức cuộc đời mình, phân biệt đâu là vốn liếng tài năng bẩm sinh; đâu là những
gì còn thiếu để tích lũy kiến thức qua học tập và rèn luyện nhọc nhằn và bền bỉ
trong thực tiễn cuộc sống; đâu là sân chơi để thi thố và thưởng thức cuộc sống,
tiêu bớt năng lượng giàu có dồi dào của tuổi trẻ; đâu là tác phẩm đòi hỏi lao
động sáng tạo nghiêm túc, đòi hỏi sự tận
hiến những gì cao quí, đẹp đẽ nhất của đời người vốn không dài, cho hôm nay
và mai sau; đâu là những công việc thiết thực và cụ thể phải làm để kiếm sống;
đâu là nơi gửi gắm những ước mơ vốn là độc quyền của tuổi trẻ để tạo nên những
tác phẩm có địa chỉ và hình hài dân tộc đủ sức vóc ra biển lớn sánh với bạn bè
quốc tế!
Người viết trẻ hôm nay đang gánh vác
niềm tin và hi vọng đẹp đẽ đó ./.
Ngô
Thảo
No comments:
Post a Comment