Hà
Đông, 14.06.2012
Gửi
anh Trần Mạnh Hảo,
Tôi
nhắn tin cho anh, không thấy anh trả lời. Bởi vậy tôi viết mấy dòng gửi anh.
Thư
này tôi chỉ đề cập đến hai điều anh viết liên quan đến làng Chùa của tôi và đến
cá nhân tôi. Tất nhiên những gì anh chửi
thơ tôi từ năm 1994 đến nay, tôi không bao giờ bàn luận với anh. Chẳng lẽ tôi lại
chửi lại anh. Vì như thế thật vô học. Chắc anh hiểu tại sao tôi dùng chữ CHỬI
khi nói về những bài viết của anh.
Điều
thứ nhất: Anh đã dè bỉu và xúc phạm cuộc thi thơ
do những người nông dân làng tôi tổ chức. Cuộc thi này là lời kêu gọi những người
Việt Nam nhớ về nguồn cội của mình thông qua một thể loại văn học mà người Việt
Nam yêu thích: đó là thơ ca, khi ngày càng nhiều hơn những kẻ vô ơn và vô học với
cố hương, tổ tiên, ông bà, cha mẹ và đồng loại của mình. Vì là nông dân nên họ
đã mời những người có hiểu biết thơ ca giúp họ chấm giải. Và tôi được họ phân
công làm thư ký giúp việc cho họ và cho những người chấm giải. Làng Chùa của
tôi đã yêu thơ, làm thơ và tổ chức các
cuộc thi thơ ở nhiều hình thức có lẽ đã hơn hai thế kỷ này rồi. Tôi đã đọc cho
những người nông dân làng tôi nghe những gì anh viết về cuộc thi thơ hay nói
cách khác là lời kêu gọi tình yêu quê hương, tình yêu con người. Nếu anh là kẻ
có đọc về việc tổ chức cuộc thi đó, anh sẽ không mù lòa để mà không nhận ra
tính nhân văn của nó. Ở đây, không ai tuyên xưng Trạng nguyên hay Bảng nhãn…cả.
Sau
khi nghe những gì anh viết, những người nông dân làng tôi sợ tôi cả giận mất
khôn mà dặn rằng : Con không được viết bất cứ bài báo nào chửi lại ông ấy. Làng
ta ngèo và học hành không nhiều nhưng không được làm điều vô học. Ông Hảo có viết thơ thì chắc không phải là kẻ ác độc
đến tận cùng. Nhưng ông ấy là kẻ vô phúc.
Kẻ vô phúc thì đáng thương hơn là đáng giận con ạ. Chắc thể nào trước khi chết,
ông ấy sẽ nhận ra điều đó.
Những
người nông dân yêu thơ và thích làm thơ làng tôi nhờ tôi nhắn tới anh một câu.
Đó là một trong hàng trăm câu nói của những người làng Chùa: Một chữ mà có ÂN
thì nở hoa, vạn chữ chỉ có OÁN thì sinh sâu bọ.
Điều
thứ hai : Anh viết tôi là Công an cài vào Hội
nhà văn và để rồi chiếm Hội nhà văn. Anh
đã vu khống tôi và có thể gây cho bạn bè tôi và bạn đọc những hiểu lầm tệ hại về
tôi. Nếu là người còn một chút nhân cách thì không bao giờ làm điều bẩn thỉu ấy.
Vì lời dạy của những người nông dân làng tôi, tôi không bao giờ nói lại anh
trên báo chí hay các trang mạng cho dù như thế sẽ có không ít những người hiểu
sai về tôi. Nhưng với những gì anh viết về tôi (tôi xin nhấn mạnh: ngoài thơ ca
của tôi) tôi chỉ còn biết nói với anh một câu duy nhất: anh là một thằng đê tiện và bỉ ổi.
NGUYỄN QUANG THIỀU
Nếu cả nước này, làng nào cũng được như làng Chùa thì đại phúc cho đất nước!
ReplyDeleteÔng Hảo là giáo dân, thay vì ầm ĩ nhiều chuyện, nên đưa sách về cho giáo xứ/giáo họ của ông đi thì tốt hơn cho hàng ngàn trẻ em.
Tôi luôn cho rằng, chính cái hồn quê Việt Nam mới là gốc của mọi tâm hồn. Những thói khoe khoang hợm hĩnh của lớp "người có chút học nhưng không học đến nơi" thảy đều không đáng phí bút mực cũng như chút hơi thừa mà nhắc đến.
ReplyDelete