.thongtin img{width:24px;height:18px;margin:5px 5px -5px 0} .thongtin li{margin:10px 0 20px}

Sunday, July 21, 2013

SƠN THẦN TRẦN MẠNH HẢO “NẤC ĐỨNG NẤC NGỒI” VỀ CUỘC THI THƠ TRÊN FACEBOOK: “RẤT MARI SẾN, CŨ ƠI LÀ CŨ, SÁO ƠI LÀ SÁO”

Giữa buổi cơm gạo, việc khoác áo bấm cúc cho thơ của ông Phạm Thanh Long dễ được số đông thừa nhận và đồng thuận. Chất lượng ít được nhắc tới trong cuộc thi thơ, mà dường như người ta chỉ nhớ đến những kỷ lục (cả tục lẫn thanh). Thôi thì có cỏ mừng cỏ, có con mừng con dù dưới những ID cũ, sáo hay sến. Dù sao với việc lần đầu, từ lúc ăn mắt, tỏ tình, đụng chạm, khởi cơ (bắp) cho đến về đích (trong khách sạn) cực ngắn của một cuộc thi thơ như vậy thì cũng đáng vỗ mừng (tay).
Lâu, không thấy Trần Mạnh Hảo lên (tiếng), đâm ja nhớ. Đây cũng là lúc để nhìn ngược, ngẫm ngợi về thơ và lân cận thơ (sau khi chúng ta đã tự sướng rất nhiều buổi chiều). Hóa ra, để có thơ hay và chọn được thơ dường như còn thiếu một chữ Duyên… (Văn chương +).
Trân trọng giới thiệu ý kiến của nhà thơ Trần Mạnh Hảo với bạn đọc:

VÀI CẢM NGHĨ VỀ CUỘC THI THƠ TRÊN FACEBOOK


Theo báo mạng Thơ Trẻ :
“Tổng kết trao giải Cuộc thi thơ trên Facebook chủ đề "Lời tỏ tình đầu tiên"
“Sáng nay, 18/7/2013 tại khách sạn Continental (Quận 1, TP .HCM), đã diễn ra lễ trao giải cuộc thi thơ đầu tiên trên Facebook chủ để: "Lời tỏ tình đầu tiên" theo sáng kiến độc đáo của ông Phạm Thanh Long - một người yêu thơ.

Cuộc thi này do ông Phạm Thanh Long đề xuất ý tưởng kiêm nhà tổ chức và nhà tài trợ. Mọi chi phí tổ chức đều do cá nhân ông Phạm Thanh Long lo liệu, không hề nhận bất cứ tài trợ nào khác. BTC nhận thấy hiện người yêu thơ và làm thơ rất nhiều, song ít có nơi để họ thể hiện mình và trình làng tác phẩm, do vậy cuộc thi ra đời nhằm đáp ứng nhu cầu đó của nhiều người dù diễn ra chỉ trong một tháng.

Ban giám khảo gồm các nhà thơ uy tín: Hồng Thanh Quang, Văn Lê, Lê Minh Quốc, Nguyễn Trọng Tạo và Nguyễn Phong Việt.”

http://thotre.vannghetiengiang.vn/news/Cac-cuoc-thi-van-hoc/Tong-ket-trao-giai-Cuoc-thi-tho-tren-Facebook-chu-de-Loi-to-tinh-dau-tien-11816/

Theo báo mạng “Thể thao Văn hóa” :

“Trạng nguyên thơ facebook (kèm hiện vật và tiền thưởng khoảng 20 triệu đồng) thuộc về tác giả Sâm Cầm với hai bài thơ: Sài Gòn Sài Gòn, Nấc cụt; giải Nhì (khoảng 15 triệu đồng) - Hoàng Anh Tuấn: Mùa phơi váy; giải Ba (khoảng 10 triệu đồng) - Phạm Trang: Nắng thu; Gió và em; Không thể và có thể; và 15 giải Khuyến khích. BTC cũng trao giải Bài thơ được nhiều người yêu thích nhất với hơn “4.600 like” cho tác giả Nhi Nhi Nhô Nhô và giải Thí sinh cao tuổi nhất cho tác giả Phạm Như Lương.”

http://thethaovanhoa.vn/van-hoa-toan-canh/ky-luc-mot-van-bai-tho-du-thi-n20130719010504142.htm

SÀI GÒN, SÀI GÒN

Thơ Sâm Cầm

Sài Gòn là những buổi sang đầy gió
Dẫu ngọn gió ko ướt
Em vẫn nghĩ về anh
Như đóa hoa nghĩ về một mùa đông
Rồi hân hoan bung cánh
Sài Gòn là những ban trưa nắng sánh
Em nhìn tán cây lòa xòa, hấp háy mặt đường
Và nghĩ về anh
Như chiếc lá nghĩ về một vạt cỏ
Lấp ló vài chiếc dép xinh
Sài Gòn là những chiều mưa xập xình
Có thể là cơn mưa ngân ngấn hay ào ạt đến, rầm rập đi
Nhưng ý nghĩ của em lại vòng vèo hơn một mê cung
Mải miết về anh như dấu ba chấm(…)
Chờ kí tự
Em định dạng Sài Gòn cho riêng em
Dù nắng, dù mưa, hay vô khối ngày ẩm ương anh đều có mặt
Tất nhiên, những buổi đêm anh biến mất
Sài Gòn sẽ cuống cuồng tìm anh…
Trong giấc mơ em


NẤC CỤT

Thơ Sâm Cầm

Em ngồi nín thở
Em uống nước rồi
Cơn nấc lì lợm
Anh ơi anh ơi

Em ngồi bẻ bút
Ráp chữ làm thơ
Đêm cũng bơ phờ
Theo từng cơn nấc

Cái gối dửng dưng
Cái chăn buồn bực
Cái chữ đành hanh
Cơn nấc lanh chanh

Cơn ngủ đoạn đành
Bỏ em đi mất
Nó hờn em thật
Anh ơi anh ơi

Em chạy hụt hơi
Nói trăm từ nhớ
Cơn nấc mắc cỡ
Nó trốn đi rồi

Hóa ra nấc đứng nấc ngồi
Vì em đang nợ đôi lời nhớ nhung
                              Sâm Cầm


MÙA PHƠI VÁY

Thơ Hoàng Anh Tuấn

Qua giêng hai rẽ sang mùa phơi váy
Khi màu khèn đã phai nhạt hội xuân
Bên cọn nước tay em vò vạt nắng
Váy vén cao suối lượn bắp nõn ngần

Đầu vách nứa anh gọi lời thương mến
Khẽ thôi anh, nả trở giấc tan sương
Bắt đền đấy, xà cạp em lấm cỏ
Cái đêm tình thức trắng giữa lều nương

Vai lù cở em địu mùa xuống chợ
Bước xuân đi khó cản cuốn như mê
Mùi thắng cố,rượu ngô, và phân ngựa
Mồ hôi anh níu váy chẳng cho về

Váy hoa nở trên bờ rào vẫy gió
Lũ bướm non hau háu mắt khát thèm
Đám trai bản muốn hóa thành lũ bướm
Bay lạc vào miền thổ cẩm trong em

Chúng đâu biết anh đã thành con bướm
Của riêng em giữ nhịp váy đong đưa
Em chẻ củi, se lanh hay cõng nước
Nhớ canh chừng cất váy kẻo trời mưa

Anh xuống huyện theo bạn bè làm thợ
Nợ áo cơm ít có dịp thăm nhà
Chiều nay tắt đường rừng qua bản Phố
Váy em kìa, phơi trước cửa người ta?
                                     Hoàng Anh Tuấn

Chỉ cần đọc qua hai bài thơ đạt giải nhất mà báo “Thể thao Văn hóa” gọi là trạng nguyên thơ và bài thơ giải nhì trên, chúng tôi rất buồn vì chất lượng thơ được giải cuộc thi thơ trên Facebook do một vị thương gia yêu thơ đứng ra tổ chức và mời các nhà thơ nổi tiếng kể trên chấm giải phải nói là quá kém.
Thơ muốn được giải phải là thơ hay; nhưng thơ không hay, thơ nhạt nhẽo, cũ kỹ như ba bài thơ trên sao lại được giải ?

Chúng tôi xin chứng minh.

Bài : “Sài Gòn, Sài gòn” của Sâm Cầm không có tứ, tác giả chỉ kể lể : Sài Gòn là cái này, Sài Gòn là cái khác…một cách rất dễ dãi. Cứ viết như vậy, có thể viết đến mai cũng không kể hết Sài Gòn là…hàng tỉ tỉ chi tiết đời sống…Bài thơ này cũng không có câu thơ hay; nó toàn là những câu nói tầm thường năng xuống dòng. Bài thơ do vậy không hề có cảm xúc, không có ý tưởng chứ chưa nói đến tư tưởng…Một bài thơ như thế này mà các ông gọi là hay, là trạng nguyên thơ thì than ôi, không còn trời đất gì nữa ?

Bài “Nấc cụt” của Sâm Cầm cũng chỉ thấy nấc là nấc, không có tứ, không có câu thơ hay, cứ viết dễ dãi như thế này :

Em ngồi nín thở
Em uống nước rồi
Cơn nấc lì lợm
Anh ơi anh ơi

Em ngồi bẻ bút
Ráp chữ làm thơ
Đêm cũng bơ phờ
Theo từng cơn nấc

Viết như thế này, người ta gọi là nói có vần, kiểu như tấu mà thôi. Xin đọc câu kết của bài này, rất mari sến, cũ ơi là cũ, sáo ơi là sáo :


Hóa ra nấc đứng nấc ngồi
Vì em đang nợ đôi lời nhớ nhung

Chao ôi dòng thơ lưu bút mang tên NHỚ NHUNG này đã kết thúc trước cả thời Thơ Mới ( 1930-1945), sao hôm nay các ông lục lại mang ra cho giải nhất và còn gọi là trạng nguyên thơ ? Nhớ nhung ơi, trạng nguyên ơi, ta xin chào mi, vì mi rất sến !

Bài “ Mùa phơi váy” của Hoàng Anh Tuấn” gợi ta nhớ đến tên tập truyện của nữ văn sĩ Võ Thị Hảo : “ Ngồi hong váy ướt”. Bài thơ này đỡ dở hơn hai bài thơ trên của trạng nguyên thơ. Tuy nhiên, bài thơ chưa vượt qua sự kể lể tầm thường, rằng anh đi qua rẫy, qua suối thấy em giặt váy, rồi phơi váy hoa làm bướm non khát thèm. Rằng anh muốn làm con bướm lượn mãi theo váy em. Nhưng hôm nay, váy em phơi trên cửa nhà người ta, tức em đã lấy chồng. Bài thơ chưa có câu thơ hay; nó cũng không có tầm khái quát gì về tình yêu đôi lứa. Đây là bài thơ làng nhàng, không hay…

Qua cuộc thi này, chúng tôi thấy rất lo về tương lai không chỉ của nền thơ mà cả tương lai của lớp trẻ, hơn nữa là tương lai đất nước. Nhà thơ Xuân Diệu từng tuyên bố con đường thơ của ông :

“Tôi cùng xương thịt với nhân dân của tôi
Cùng đổ mồ hôi, cùng sôi giọt máu;
Tôi sống với cuộc đời chiến đấu
Của triệu người yêu dấu gian lao”

(Những đêm hành quân)

Trong các cuộc thi thơ trước đây, cũng như cuộc thi thơ trên Facebook này, hình như lớp trẻ của chúng ta ( qua thơ) đã tách hoàn toàn mình ra khỏi đất nước và dân tộc, không hề quan tâm đến vận mệnh sống còn của Tổ Quốc nhân dân. Thơ kiểu này, phải chăng là đang thực hiện ý đồ của ai đó, muốn tách lớp trẻ ra khỏi vận mệnh của Tổ Quốc Việt Nam đang bị lâm nguy, dân tộc đang có cơ mất nước về tay giặc Phương Bắc ?
Tất cả các bài thơ được giải của cuộc thi này không thấy đâu hình ảnh quê hương giống nòi đang bị giặc ngoai xâm cướp đất, cướp biển, giặc nội xâm cướp đất dân oan , xã hội bất công vô cùng, người dân sống đói khổ, vật giá leo thang, người ăn mày ăn xin quá nhiều, người lũ lượt đi làm thuê khắp thế giới, người dân phải sống trong bầu không khí thiếu nhiều thứ...
Than ôi, khi thơ và người không còn gắn với nước với dân, không còn gắn với giống nòi tiên tổ, không còn gắn với sự tồn vong của Tổ quốc, thơ ấy, tuổi trẻ ấy còn xứng đáng được hãnh diện chăng, huống hồ là một thứ thơ làng nhàng, ngõ cụt, dở và sến đến phát ngấy như loài thơ trên ?

Sài Gòn ngày 20 - 7- 2013

TRẦN MẠNH HẢO

Sâm Cầm


XEM THÊM BÀI GIỚI THIỆU THƠ SÂM CẦM TRÊN NHÀ VĂN TPHCM

SÂM CẦM – ĐỊNH DẠNG ĐƯỜNG BAY XA

NVTPHCM- Với giải nhất cuộc thi thơ hay lần đầu trên facebook “Lời tỏ tình đầu tiên” của Sâm Cầm, người yêu thơ chào đón thêm một nhà thơ trẻ phái đẹp chính thức xuất hiện. Chưa có những bứt phá tung tẩy hoặc tạo dựng hình tượng thơ thực sự ám ảnh, thơ Sâm Cầm mới khởi động bằng ngôn ngữ tâm cảm của một cô gái đang yêu với những khắc khoải đợi chờ yêu thương hy vọng. Nhưng đó là ngôn ngữ thơ có nội lực.
Và chỉ với sự khởi động ấy, tôi hy vọng Sâm Cầm không phải “rồi cũng hút xa” như loài chim cô lấy tên làm bút danh, mà sẽ định dạng một đường bay xa trên bầu trời thi ca chông chênh và quyến rũ để mang cái đẹp về cho đời sống đang bị ô nhiễm này.
PHAN HOÀNG

RỒI CŨNG HÚT XA

Nắng cong chỗ em ngồi rồi anh ạ
Và cơn nhớ ùa về như đợt lá
Vừa trút hết đêm qua

Em đi tìm mùa thu trên những nóc nhà
Bởi lòng đường sáng nay sạch bóng
Em cũng thèm quét đi giấc mỏng
Chập chờn cơn mơ anh

Buổi sáng của em trên tàn cây xanh
Có con chim hót tên người vừa kịp biết
Rồi cũng nhớ nhung, cũng ầm ào tha thiết
Mà đâu thể dài hơn một giấc mơ

Có vài cuộc chạy trốn như chưa bao giờ
Em chẳng nghĩ về một ngày mai sẽ khác
Bông cúc nhỏ đã một thời đi lạc
Nghẹt thở khi tìm thấy tay nhau

Và ta buông khi chưa kịp bắt đầu
Và mùa thu chưa kịp về trên nóc nhà sau những đêm mất ngủ
Buổi sáng hôm nay sương mù, lạ quá
Sương tan rồi thì người cũng hút xa


SÀI GÒN, SÀI GÒN

Sài Gòn là những buổi sáng đầy gió                                         
Dẫu ngọn gió không ướt
Em vẫn nghĩ về anh
Như đóa hoa nghĩ về một mùa Đông
Rồi hân hoan bung cánh
Sài Gòn là những ban trưa nắng sánh
Em nhìn tán cây lòa xòa, hấp háy mặt đường
Và nghĩ về anh
Như chiếc lá nghĩ về một vạt cỏ
Lấp ló vài chiếc dép xinh
Sài Gòn là những chiều mưa xập xình
Có thể là cơn mưa ngân ngấn hay ào ạt đến, rầm rập đi
Nhưng ý nghĩ của em lại vòng vèo hơn một mê cung
Mải miết về anh như dấu ba chấm (…)
Chờ ký tự

Em định dạng Sài Gòn cho riêng em
Dù nắng, dù mưa, hay vô khối ngày ẩm ương anh đều có mặt
Tất nhiên, những buổi đêm anh biến mất
Sài Gòn sẽ cuống cuồng tìm anh...
Trong giấc mơ em.


KHÉP

ừ thì cơn mưa ướt
những buổi sớm cũ nhàu
tình buồn như cỏ rũ
qua rồi sẽ xanh mau

đâu phải là cỏ lau
mà buồn len buồn lách
chỉ là một cọng sầu
mọc giữa đời xọc xạch

tình như mưa tí tách
rơi vài nhịp vắn dài
làm mát một ban mai
mà ngỡ là mãi mãi

tim người lệch bên phải
cân đếm một lần yêu
mưa bên ít bên nhiều
tình… đem tim bỏ chợ

ừ tình về tình ở
cũng chỉ một cơn mưa
thôi tự tay ta khép
tình ráo tạnh như chưa.
  
NẤC CỤT

Em ngồi nín thở
Em uống nước rồi
Cơn nấc lì lợm
Anh ơi anh ơi

Em ngồi bẻ bút
Ráp chữ làm thơ
Đêm cũng bơ phờ
Theo từng cơn nấc

Cái gối dửng dưng
Cái chăn buồn bực
Cái chữ đành hanh
Cơn nấc lanh chanh

Cơn ngủ đoạn đành
Bỏ em đi mất
Nó hờn em thật
Anh ơi anh ơi

Em chạy hụt hơi
Nói trăm từ nhớ
Cơn nấc mắc cỡ
Nó trốn đi rồi

Hóa ra nấc đứng nấc ngồi
Vì em đang nợ đôi lời nhớ nhung


ĐỪNG ĐÓNG CỘP DẤU NGOAN VÀO EM

Thật sự em đã già, nhưng đôi khi cũng thích vòi vĩnh, thích được khen và hay ghen tỵ
Những kiểu phổ kiến của bất kỳ đứa trẻ nào
Đừng đóng cộp dấu ngoan vào em

Vì dấu mộc sẽ là dấu vĩnh viễn và trói buộc
Em là đứa hay nói điên
Thích đi rông
Thỉnh thoảng khóc lóc như con mèo nhúng nước
Và hay ghen (vì thèm) những điều dịu dàng ai đó dành cho nhau.

Thật sự em như đứa trẻ thiếu thốn
Lắm lúc bày trò mè nheo, thậm chí giả bộ ăn vạ để được (ai đó) dỗ dành
Đừng đóng cộp dấu ngoan vào em

Em là kẻ già lụm cụm vá víu niềm vui rồi cất khư khư trong hộc tủ
Thích ra công viên phiếm chuyện
Thảng hoặc đi bộ cà phê một mình vào các buổi chiều gió
Run người trước những sọc trắng qua đường đành… ngoắc xe ôm chở về.

Thực sự em là một cô gái bình thường, lâu lâu viết vài câu thơ nhăng nhít
Chẳng thể quởn chí nhớ nổi thơ mình
Có thể cả đời không yêu ai hoặc không được ai yêu
Có thể đùng cái có baby, đùng cái biến mất (!)

Đừng đóng cộp dấu ngoan vào em
Vì dấu mộc sẽ là dấu vĩnh viễn và trói buộc
Em chỉ ngoan vào những phút, những giờ, những ngày… không đoán trước.

SÂM CẦM

1 comment:

  1. Trên Blog Trần Nhương ngày 25.02.2013, có đăng bức ảnh với 2 câu thơ: “Đêm ôm vợ thấy lòng giật thót // Thương con thuyền đầu bãi đứng chơ vơ” (tác giả Trần Anh Trang). Kèm theo là lời chú: TNc: Nhà thơ Bùi Hoàng Tám gửi cho chúng tôi tấm ảnh chụp câu thơ hay được trưng ở Văn Miếu và thả lên cao xanh ngày thơ Việt Nam lần thứ 11. Bản web có bình luận sau. Chỉ xin tức khí đôi câu: “Rằng hay thì thực là hay/ Xem ra người chọn gay gay thế nào...”.

    Xem xong, Đinh Tế Huynh tôi buồn nôn trong bụng. Xin có lời bàn:

    “Rằng hay thì thực là hay
    Xem ra người chọn gay gay thế nào”
    Con đò mà “đứng” được sao?
    Hay là nhầm với con sào cũng nên?
    Thơ này mà thả bay lên
    Ông giời đọc được, sốt rên hừ hừ
    Bèn sai thảo bức “thiên thư”
    Phán rằng: “Lũ chúng mày ngu như gì,
    Về quê cày ruộng ngay đi
    Nếu còn thơ phú, tao thì... chặt tay!”...

    ReplyDelete