.thongtin img{width:24px;height:18px;margin:5px 5px -5px 0} .thongtin li{margin:10px 0 20px}

Tuesday, December 18, 2012

NHÀ THƠ HOÀNG CÁT – BẢN ÁN NÀY TA ĐÃ LĨNH XONG

Chiều hôm kia, tôi và nhà thơ Tuyết Nga đến thăm nhà thơ Hoàng Cát. Sáng nay, 18-12-2012 tôi đến thăm anh, mang theo quà của anh, chị em vnweblogs.com. Số tiền Nguyên Hùng gửi ra là 5.000.000đ, không phải là nhiều nhưng rất nặng. Nhà thơ Hoàng Cát đã nhận và nước mắt anh đã chảy.

Anh nhờ tôi cảm ơn tất cả anh, chị em bạn bè, bạn đọc, các nhà thơ, nhà văn đã quan tâm, giúp đỡ anh trong những ngày này, chống chọi với bạo bệnh. Sự giúp đỡ cả vật chất và tinh thần của các bạn đã giúp anh thêm sức mạnh, vững vàng, đối mặt với căn bệnh hiểm nghèo. Khi nói đến đó, nước mắt Hoàng Cát lại chảy.
Nhân dịp này nhà thơ Hoàng Cát nhờ tôi đưa lên hai bài thơ vừa mới viết như hành động cảm ơn tất cả các bạn mến yêu. (Vương Cường)
Hoàng Cát và bạn văn
HOÀNG CÁT

BẢN ÁN NÀY, TA ĐÃ LĨNH XONG

Bản án này ta đã lĩnh xong
Cho dẫu nó trăm phần trăm ung thư cổ hạch
Nhưng ta biết Trời sẽ không nỡ nào tuyên phạt
Vốn lòng ta TỬ TẾ tự ấu thơ…
Ta cho láng giềng, chẳng tiếc cái chi
Từ thóc khén trên sân, từ khoai ngô trong vại
Từ ổ trứng, mái gà đang ấp giở
Từ cái áo, cái quần đến manh chiếu, tấm chăn…

Ta hằng thương người, y như thể thương thân;
Ta được ông bà, mẹ cha dạy từ thuở nhỏ;
Cho dẫu đời ta trải muôn ngàn đau khổ,
Ta vẫn giữ lòng mình thanh sạch tự Trời cho.

Sướng ích chi khi phải sớm xuống mồ,
Nhưng nếu phải…
Ta vẫn là THI SĨ
Ta vẫn buồn vui, trở trăn, ngậm nghĩ…
Ngẫm nghĩ chuyện đời
Nhân thế trớ trêu…

Ơi bạn bè gần xa, nếu bạn có thương tôi
Xin hãy đọc thơ tôi – như đọc người tri kỷ;
Ta đã sống vì THƠ
Nhờ THƠ mà đứng dậy;
Thơ tôi là ĐỜI
Thơ tôi là NGƯỜI
Thơ tôi là TÌNH YÊU…

Hà Nội, 8-12-2012


ĐỘC THOẠI VỚI SỐ PHẬN MÌNH

Đời ta đã phải nuốt nhiều quả đắng
Giờ ung thư lại ập đến chặn đường
Bản án này – cho dẫu là “hợp pháp” –
Vẫn đắng vô cùng!!!
Số phận của ta ơi!!!

Nào ta đã làm gì nên tội?
Bảy mươi năm qua, ta luôn sống CON NGƯỜI;
Thời niên thiếu, ngồi trông sân phơi thóc
Ta cho người nghèo hàng gánh đó thôi;
Đang công chức, ta giã từ sự nghiệp
Bươn bả chiến trường, làm anh lính trơn;
Chiến tranh cướp ta nửa chân bên trái –
Giờ thăm thẳm buồn:”thằng già vô lương”… (1)

Số phận ta ơi, mi nỡ nào táng tận
Còn đang tâm bồi cho ta ung thư?!
Khi chất đi, ta sẽ thành quả búa
Ta nện trả mi – cho hả nỗi căm thù!

Mi nhớ nhé – Trời sinh ta ngang bướng
Ta từng bướng ngang suốt cả cuộc đời này,
Ta đâu dễ để cho mi hoan hỉ
Ta huỵnh toẹt mọi trò hề - cho tới lúc “bai bai”…

                                Hà Nội, 4 giờ sáng 7-12-2012
---------------------------
(1) Tác giả phải về mất sức lao động sau ngót 20 năm công tác, nên không có lương hưu, cũng không có một đồng thương tật nào hàng tháng; mà chỉ có một khản trợ cấp mất sức rất ít ỏi thôi. Bạn bè trêu là “thằng già vô lương”.
Nguồn: TNc

No comments:

Post a Comment