Đọc thơ Vũ Hữu Định nhiều đâm “ghiền” như
“ghiền” hương thơm của người trinh nữ. Chỉ tiếc là chưa một lần gặp mặt anh qua
những bức thư hẹn hò. Chúng tôi như hai con thú hoang ở hai đầu cánh rừng ngút
ngàn lùm bụi, khói sương, suối sâu và bờ vực. Chúng tôi đuổi bắt nhau như bắt
lấy chính bóng mình. Đó là những năm tháng kinh hoàng và mệt nhoài khoảng đầu
thập niên 70. Tôi ngồi chờ anh ở nhà Hạc Thành Hoa (bên bờ kênh Cái Sơn, Sa
Đéc) thì anh đã lên Sài Gòn. Phóng vội xe đò lên Sài Gòn thì hình như anh “nhìn
thấy cơm sôi chợt nhớ nhà” và leo xe đò về Đà Nẵng…
Đang
múa may chữ nghĩa với đám môn đệ ở sông Cửa Tiểu thì nhận được điện tín kêu
“lên gấp, Định chờ cậu hai ngày nay”… Cứ như vậy, kẻ cút người kiếm và cuộc hẹn
hò chỉ còn nỗi đìu hiu “văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình”… cho mãi đến ngày chia
ly và tới hôm nhận được lá thư từ miềm Trung gửi vào báo tin Vũ Hữu Định vĩnh
viễn bước đi trên lầu trăng vàng dải kéo tít tận trời cao thẳm… Hai con đường
trăng xa lắc cõi mông huyền: một rạch đường trăng soi tận đáy sông sâu và một
bước thênh thang trên đường trăng ngút ngùi vô hạn. Cách xa nhau trùng trùng
thời gian không chọn lựa, nhưng đều đến chung một đích tắm đẫm trăng trong cõi
bồng bát ngát…
Tới
đây thấy lúa vàng đang chín
Dừng
lại nhìn thôn xa khói bay
Không
biết nhà ai đang nấu rượu
Thoang
thoảng hương mùa đã muốn say.
Năm
kia, PCS bất ngờ ghé nhà, rủ đi Pleiku. Đi khơi khơi chứ không mục đích gì rõ
ràng. Tôi phóng lên chiếc xe 4 chỗ ngồi của anh, dọc theo đường 7 đi Cheo Reo,
Phú Bổn lên “phố núi cao đầy sương”. Dọc đường hai anh em nhắc đến Vũ Hữu Định
và đọc thơ Định với những lon bia ướp đá mang theo trên xe. Một cuộc tưởng nhớ
nhà thơ theo phong cách của các đại gia lãng tử, rừng cây thưa giật lùi, gió
vút xạt ra sau, quanh co đèo Tona với thung lũng Hồng sâu hoắm đá gềnh hai mép
bờ sông Ba. Những cánh rừng thưa, đồng ruộng hẹp, những cánh rừng cao su thẳng
tắp nối dài lên “phố núi”. Và rồi Pleiku sáng ánh đèn, đường dốc chập chùng lấp
loáng. PCS lái xe đi thăm bạn bè, tôi ra vỉa hè ngồi uống cà phê ngắm “em
Pleiku má đỏ môi hồng”. Em rực rỡ và ướt đẫm trong cơn mưa đầu mùa. Em lung
linh trong ánh đèn treo cao trên cây, em thấp thoáng sáng tối trong bóng cây
che bóng, chập chờn trong tâm thức ngái ngủ nhớ quên. Không thể dằn lòng, tôi
buột miệng như một sự tình cờ:
Phố
núi cao phố núi đầy sương
Phố
núi cây xanh trời thấp thật buồn
Anh
khách la đi lên đi xuống
May
mà có em đời còn dễ thương…
Chủ gánh cà phê rong là một
phụ nữ, không thể đoán được tuổi tác, ở phía bóng tối tiếp lời:
Phố
núi cao phố núi trời gần
Phố
núi không xa nên phố tình thân
Đi
dăm phút đã về chốn cũ
Một
buổi chiều nào lòng bỗng bâng khuâng.
Cái thằng tôi lúc đó chợt
nổi máu “cải lương” sau khi nhấp ngụm cà phê đắng ngắt mà ngọt đến lừng lựng
cõi lòng tan hoang:
Em
Pleiku má đỏ môi hồng
Ở
đây buổi chiều quanh năm mùa đông
Nên
mắt em ướt và tóc em ướt
Da
em mềm như mây chiều trong
Xin
cảm ơn thành phố có em
Xin
cảm ơn một mái tóc mềm
Mai
xa lắc bên đồn biên giới
Còn
một chút gì để nhớ để quên.
Khách
ngồi quanh là những cô những cậu trẻ măng nhìn chúng tôi như thể là đôi tình
già chiều tắt nắng. Còn tôi, trong tận cùng sâu cảm, nghĩ bà chủ gánh cà phê
rong, hẳn xưa kia là nữ sinh một thời áo trắng và yêu thơ Định. Tôi định bắt
chuyện, nhưng lòng thì ngại ngùng đám con cháu ngồi quanh, chưa tìm ra câu mở
đầu thì PCS tới. Hắn đưa tôi ra nhà hàng xa ngoài thành phố. Các quí ông quí bà
đã ngồi sẵn quanh chiếc bàn rộng. Chào nhau. Mở champagne và nâng ly xã giao
kiểu cách. Họ nói những chuyện phù phiếm về ca sĩ VN, về những bộ phim kích
dục. Những món ăn phù phiếm bắt chước phương tây, rượu tây… rồi kéo nhau ra sàn
nhảy. Bạn tôi cũng mê đắm xoay tròn điệu valse trắng lóa, đỏ lừ hừng hực tango
như muốn cấu xé ngay bà mệnh phụ trong vòng tay chặt. Tôi mở trừng mắt nhìn màu
hổ phách, nhìn đèn chiếu hư ảo trên vách trắng tòe màu tựa con thiên nga phun
những giọt máu cuối cùng trước khi ngã gục bỡi phát đạn của kẻ a tòng. Con
thiên nga bẹp dí trên bãi cỏ xác xơ, giấu kín tiếng kêu bi thương dưới lớp lông
trắng nuột:
Cũng
có lúc tới với đời dư dả
Có
quanh anh lời hạnh phúc của người
Đông
đủ những vẻ giàu vẻ đẹp
Lời
hẹn hò xanh, đưa đón hồng tươi
Trong
đám đông anh lại càng cô độc
Bỡi
một nơi đâu cũng ăn tạm ở nhờ
Nhạc
phập phừng trong lớp sáng tối chao nghiêng. Tôi ngán ngẩm xô ghế đứng lên và
bước ra. Con đường rộng thênh sáng hắt hiu. Đêm về khuya lạnh. Sương thả nhẹ đủ
vuốt lạnh cỏ cây, đồi núi và lạnh xiết trong lòng. Ngày xưa, Định có đi ngang
qua con đường hoa cỏ này để thốt lên cõi bạc lòng như anh đã từng thất tình về
một cánh bướm, con chim, dòng suối:
Rằng
đá sỏi cũng đau như là nước
Anh
biết mây cũng một chút muộn phiền
(…)
Sáng khi đứng trên đèo cao cũng nhớ
Chiều
anh đi theo con suối ngoằn ngoèo
Em
còn bóng mà tăm thì đã mất
Em
ở nơi nào, anh vẫn đi theo.
Và
“anh đi theo” thật. Anh lang thang với bóng hình biệt tăm kia trên đôi dép cỏ
của người lữ hành muôn năm cô độc. Anh đi về phương Nam. Anh vòng ra phương Bắc
và vĩnh viễn về phương Tây với cơn say túy lúy, nghiêng ngã đất trời bỡi bóng
hình Em vô tưởng. Những bước chân trên đôi dép cỏ lang thang cùng trời cuối đất
chưa dằn nổi lòng trống trải, chưa tịnh được cõi mộng kéo dài lê thê, bướ chgập
chờn trên những nẻo đường gãy khúc, buồn lòng ghé “quán cô hồn” một cách
tình cờ, để nhận ra nỗi cô đơn thứ hai khủng khiếp hơn:
Chiều
khó thở ngồi bên quán xép
Một
miếng khô, một xị rượu nồng
Nhai
là nói với đời lận đận
Uống
là nghe sầu cháy long đong
Khi
cô quán đốt đèn dầu hỏa
Nhan
sắc cô em buồn bã vô cùng
Khi
nghe tỏ: cô mới làm quả phụ
(Thời
yêu nhau chưa hết một mùa đông)
Muốn
nói cùng cô đôi điều an ủi
Nhưng
có điều gì để đáng nói đâu
Ta
là khách. Còn cô hàng là chủ
Cũng
có trong lòng một hố sâu
Quành trở lại gánh cà phê
rong trên vỉa hè, nhưng chỉ thấy những tàn thuốc vương vãi. Định bụng chia sẻ
về một quá khứ xa xôi đã không thành. Định bụng tỉ tê về một bạn thơ và những
bài thơ tình, thơ rượu đã lặn sâu sau ánh đèn vàng vọt trên “phố núi “ của anh
một thời yêu dấu. Tôi lang thang dưới cơn mưa khuya heo hắt và tưởng tượng
những bước chân lang thang cùng trời cuối đất của anh ngày nào. Chớ chi mà giờ
này còn một quán rượu nghèo. Chớ chi mà đêm trở giấc là ngày, là buổi chiều lấm
thấm mưa bay là buổi tối mưa bay lấm thấm để ngồi uống một ly rượu nhạt nói với
anh câu hư vô trong cõi tịnh yên. Và bỗng nhiên tôi nhớ đến bài thơ “thiếu
rượu” của Định viết hồi năm 73. Không phải cách thiếu rượu của Nguyễn Bắc Sơn
tan nát anh hùng: “Mùa này gió núi mưa bưng/Trong lòng thiếu rượu anh hùng nhát
gan/Mùa này gió bãi mưa ngàn/Trong lòng thiếu rượu hoang mang nhớ nhà”; mà là
một nỗi buồn mênh mông như lớp sương mù che kín sóng biển khơi. Tôi nhớ mãi bài
thơ này, bài Đêm Mưa Thiếu Rượu Nhớ Lý Hạ là lúc chúng tôi chạy vòng vòng đuổi
bắt nhau mà không nắm được tay nhau, không nhìn được mặt nhau, nói dăm ba câu
thơ thẩn, chỉ có mẫu giấy vàng ố, to hơn bàn tay xòe, chữ bút bi nhòe sũng
nước. Tôi giữ mẫu giấy của anh mãi đến ngày cuối cùng năm 75 thì mảnh giấy kia
cũng tan theo thế cuộc. Nhưng hề chi, trong đầu tôi, lúc buồn buồn vẫn rung lên
bài Lý Hạ:
Lý Hạ xưa say bằng huyễn
mộng
Ta nay say bằng rượu pha
cồn
Cảm đau nhân thế người
trong sử
Rượu đắng cay mà sao thấy
ngon
Lý Hạ yêu người mà hóa quỷ
Ta yêu người nên nghèo rớt
mồng tơi
Đêm mưa thiếu rượu thương
người cũ
Ngâm vài câu Lý Hạ, rợn
người
Cứ tưởng nằm kề bên họ Lý
Gác chân nhau nói chuyện
biển dâu
Ma quỷ sợ tâm hồn ướt rượu
Gối chai không mà thương
nhớ nhau
Thời đại thánh thần đi mất
biệt
Còn lại bơ vơ một giống sầu
Rót mãi, bao nhiêu tình
cũng cạn
Nâng ly, nhìn thấy tóc bạc
mau
Mưa nhức, mưa như cuồng,
tức thở
Thịt rồng đâu, nem phượng ở
đâu?
Đũa ngọc, chén vàng đâu mất
cả
Mắm ruốc, me chua cũng cháy
hết sầu
Mời nhau một chén đêm huyền
sử
Lý Hạ đâu – Còn ta ở đâu?
Đôi khi, buồn, tỗi vẫn nhẩn
nha câu hỏi này để tự hỏi về số phận của những người viết văn làm thơ, những kẻ
lang thang trong chính cõi lòng của mình.
Viết mấy dòng này như một
nén nhang để tưởng nhớ anh. Vũ Hữu Định, người bạn thơ chưa từng thấy mặt, chưa
từng ngồi trong quán cóc với “ mắm ruốc, me chua cũng cháy hết sầu”.
NGUYỄN LỆ UYÊN
No comments:
Post a Comment