.thongtin img{width:24px;height:18px;margin:5px 5px -5px 0} .thongtin li{margin:10px 0 20px}

Monday, December 17, 2012

NHÀ THƠ LÊ DUY PHƯƠNG, ANH NGỌC ĐẾN THĂM NHÀ THƠ HOÀNG CÁT

Chiều nay, 14 tháng 12 tôi đến thăm Hoàng Cát. Vừa đến khoa ngoại bệnh viện Đại học Y thì được tin Hoàng Cát đã ra viện. Để cho chắc tôi lên phòng 305 thì đúng là Hoàng Cát đã về nhà. Vừa ra khỏi phòng tôi lại gặp nhà thơ Anh Ngọc cũng đến thăm Hoàng Cát. Và hai đứa đưa nhau về nhà Hoàng Cát.

Thẻ thương binh của nhà thơ Hoàng Cát
Hoàng Cát sức khỏe tạm được, vết mổ đã lành chỉ còn K, Hoàng Cát bảo ít ngày nữa lại vào viện. Tôi có đưa cho Hoàng Cát địa chỉ của giáo sư Ba vừa rồi có chữa lành ung thư bàng quan cho ông Nguyễn Đình Hương 82 tuổi nguyên trưởng ban bảo vệ nội bộ. Đã được ban bảo vệ sức khỏe trung ương xác nhận là đã lành bệnh. Hi vọng Hoàng Cát sẽ gặp may. 
Thăm Hoàng Cát Anh Ngọc có một túi quà, tôi có một phong bì ghi 4 câu thơ:
Bảy mươi tuổi thật là nhanh
Làm lính làm thơ bước trưởng thành
Anh đi một cẳng trong thiên hạ
Bao người hai cẳng hơn gì anh
Hoàng Cát bảo với vợ: Này em ruột phong bì là của vợ anh Phương gửi, còn 4 câu thơ là của anh Phương. Rồi Hoàng Cát đưa cho chị Tâm.
Từ ngày ở trong quê tôi chỉ biết Hoàng Cát với “Cây táo ông Lành”. Năm 2000 ra Hà Nội, tôi mới được quen Hoàng Cát, mới biết được tất cả về anh – một thương binh không có gì cả, nhưng anh lại có anh Xuân Diệu, anh Huy Cận, những người bạn thơ xứ Nghệ, những người bạn văn chương, bạn lính khắp cả nước. Anh đưa tôi đi thắp hương cho vợ Chử Văn Long, anh lại đưa tôi đi thăm nhà thơ Võ Văn Trực và các nhà thơ khác. Mới ra tôi thấy anh thuộc đường và đi xe máy rất lụa. Đặc biệt là nhờ anh đưa đi đâu là anh nhận lời ngay.
Chân cụt của nhà thơ Hoàng Cát
Kỷ niệm vui nhất là khi anh cùng một số anh em vào chơi ở Hà Tĩnh (khi tôi đang làm việc ở Hà Tĩnh) vợ chồng tôi mời anh về nhà chơi. Đêm đó bố trí anh nghỉ lại phòng khách nhà tôi. Đến khi chuẩn bị đi ngủ anh tháo chân giả ra, vợ tôi mới biết là anh chỉ còn một chân. Lập tức vợ tôi đưa chiếc bô và nói với anh rằng: - Việc tiểu tiện đêm nay anh cứ tự nhiên vào bô này vì đi ra nhà vệ sinh còn phải mất năm bảy mét, khó khăn cho anh. Tôi biết anh rất xúc động với cử chỉ tâm lý và tận tình của vợ tôi. Mấy ngày đó, đêm nào anh cũng nghỉ lại nhà tôi. Chắc không được như khách sạn nhưng thuận lợi và tình cảm hơn nhiều. Nghe câu chuyện của anh vợ tôi nói: “Vô lý, anh Cát bị thương rõ ràng như thế mà không có chế độ gì, các anh là bạn bè thân thiết là nhà văn sao lại cứ để như thế? Nhà thơ chỉ biết xúc động thôi, yêu thương thôi nhưng chẳng biết làm gì cả.”

Tôi và anh Cát lúc đó nghe mà xót nhưng cũng thế thật. Những điều này và những điều khác nữa đáng lý ban chấp hành hội nhà văn phải tỏ thái độ và để được giải quyết. Không hiểu tôi nghĩ như thế có đúng không.
Tôi và Anh Ngọc chia tay vợ chồng gia đình Hoàng Cát và Hoàng Cát cũng đã nói một câu: - Ngọc và Phương ạ, dù sao thì tụi mình cũng đã sống nhiều năm hơn cả Chế Lan Viên, Xuân Diệu, Hoàng Trung Thông. Sau đó thì Hoàng Cát có đưa 2 bài thơ vừa viết xong mà chúng tôi đọc rất tâm đắc cho Anh Ngọc nhờ Anh Ngọc đưa cho báo Văn Nghệ.
Chiều nay trời rất đẹp, hi vọng Hoàng Cát với tình cảm bạn bè như đã có trong những ngày đau sẽ tạo cho Hoàng Cát được thảnh thơi đi chữa bệnh tốt đẹp. Cầu mong như thế.

No comments:

Post a Comment