(TỒ QUỐC)- Đã từ lâu chúng ta tốn nhiều thời gian, công sức và giấy bút cho việc thảo luận đề tài: Tiêu chí của dịch văn học là gì? Ý kiến tuy nhiều nhưng cuộc luận bàn xem ra vẫn chưa đến hồi kết.
Ba
chữ tín, đạt, nhã (do Nghiêm Phục đưa ra từ cuối thế kỷ XIX)
được bàn đến nhiều nhất và được nhiều người xem là tiêu chí của
dịch thuật. Người thì bảo một bản dịch vừa phải trung thành với nguyên bản, vừa
phải dễ hiểu, lĩnh hội được nguyên ý của tác giả, vừa phải văn vẻ trôi chảy,
lưu loát, đó
chính là tín, đạt, nhã. Người thì bảo chỉ cần hai
chữ tín và đạt là đủ và “giải tán” chữ nhã, vì
chữ nhã là vô nghĩa. Lại có những người còn hăng hái hơn thế, đề nghị “giải
tán” cả hai chữ đạt, nhã và chỉ để lại chữ tín,
bởi họ cho rằng, trong dịch thuật chỉ cần một chữ tín là đủ.
Theo số người này, chữ tín bao gồm tất cả, tức là chuyển được
toàn bộ những cái gì mà tác giả làm và người đọc cảm nhận được ở nguyên bản
trong một ngôn ngữ khác. Riêng tôi thì tôi đề nghị “giải tán” luôn cả ba
chữ tín, đạt, nhã và chỉ cần dùng một chữ tiếng
Việt mà vẫn bao hàm tất cả, đó là chữ ĐÚNG - tiêu chí của
dịch văn học phải là đúng, tức là dịch đúng, thế thôi.
Đúng có nghĩa là phải dịch chuẩn xác
lời văn và tinh thần của nguyên bản. Phải tìm cho được những từ, những thuật
ngữ tương ứng trong tiếng Việt để dịch cho đúng với nội dung
bản gốc. Thực tế cho thấy, trên cơ sở tinh thần của câu văn, của văn cảnh trong
nguyên tác, bao giờ chúng ta cũng có thể tìm được những thuật ngữ tiếng Việt
chuẩn xác nhất để có được lời văn, câu văn đúng với nguyên
tác. Lắm khi chỉ tìm một từ tiếng Việt cho thật chuẩn xác với bản gốc thôi mà
người dịch phải loay hoay, trăn trở mất mấy ngày liền, có khi còn ăn không
ngon, ngủ không yên. Nghề dịch lắm công phu là như vậy.
Trong
tiếng Ba Lan, và có lẽ trong nhiều ngôn ngữ châu Âu khác cũng vậy, từ minister có
nghĩa là bộ trưởng và cũng có nghĩa là thượng thư. Trong
một tác phẩm văn học cổ điển mà ta dịch minister là bộ
trưởnglà không đúng với văn cảnh, dẫu rằng nghĩa của từ này không sai. Có
những lời văn, câu văn thậm chí đoạn văn chúng ta có thể dễ dàng dịch sang
tiếng Việt trung thành trăm phần trăm với bản gốc, chính xác
đến từng chữ một. Đó là khi lời văn và câu văn, hình thức ngôn ngữ của nguyên
bản có sự đồng điệu và tương đồng với tiếng Việt. Hoặc có những câu văn đơn
giản, hoàn toàn có thể, thậm chí cần phải dịch đúng từng chữ. Chẳng hạn
“anh yêu em”, “tôi ăn cơm” thì ngôn ngữ nào cũng nói như vậy thôi, người dịch
chỉ việc dịch đúng từng chữ là ổn.
Kinh nghiệm cho thấy, trong mỗi cuốn tiểu thuyết hay tác phẩm văn học thường có
ít nhất 50% câu văn, lời thoại, người dịch có thể dịch y chang. Tuy nhiên trong
nhiều trường hợp ta lại không thể làm như vậy, nhất là khi gặp những thuật ngữ,
những lời văn, những câu văn, những thành ngữ, ngạn ngữ... phản ánh phong tục
tập quán, lối sống, cách nói mang bản sắc của một địa phương, vùng, miền, một
bộ tộc, một dân tộc… Đây là những tình huống đòi hỏi người dịch chẳng những
phải thành thạo ngôn ngữ được dịch mà còn phải am tường lịch sử, văn hoá, phong
tục tập quán và lối sống của dân tộc sử dụng thứ ngôn ngữ được dịch sang tiếng
Việt đó. Một khi có được như vậy thì người dịch chẳng mấy khó khăn trong việc
tìm ra lời văn, câu văn đúng với tinh thần nguyên bản. Theo
tôi, không có thuật ngữ nào, không có khái niệm nào lại không thể diễn đạt
được bằng ngôn ngữ khác. Cái tài của người dịch là tìm được những thuật ngữ,
những khái niệm tiếng Việt đắc địa, chuẩn xác nhất, đúng nhất.
Thực tế cho thấy không phải người dịch nào cũng làm tốt điều này. Và làm tốt
điều này cũng không phải dễ.
Dịch một tác phẩm văn học cổ điển khác dịch một tác phẩm văn học hiện đại. Như
tôi đã nói ở trên, cùng một từ minister trong bản gốc, nếu là
tác phẩm văn học cổ điển ta phải dịch thượng thư, còn nếu là
tác phẩm văn học hiện đại thì ta phải dịch bộ trưởng. Việc Việt hoá
và sử dụng thuật ngữ đóng một vai trò cực kỳ quan trọng, quyết định chất lượng
của bản dịch. Cách ứng xử, lối xưng hô, văn phong của ngày xưa khác với ngày
nay. Bản dịch tác phẩm văn học cổ điển phải làm toát lên được cái không khí
ngày xưa, cái không khí và phong cách của thời đại mà tác phẩm đề cập. Dịch một
cuốn tiểu thuyết lịch sử ta phải sử dụng các thuật ngữ, các từ cổ thích hợp,
văn phong phải thích hợp với lối xưa thì mới tạo được không khí nói trên. Chẳng
hạn phải dùng các thuật ngữ tiểu thư, công nương, ái khanh, tiện thiếp, hạ thần,
huynh, đệ, hạ quan, bản quan, sứ thần, tiên sinh...Để cho bản
dịch có không khí cổ, văn phong cổ ta thường phải sử dụng nhiều từ Hán - Việt.
Tuy nhiên, có ý kiến cho rằng, trong thời hiện đại dùng quá nhiều từ Hán- Việt
cũng không phải là tốt, lắm khi làm cho các độc giả, nhất là các độc giả trẻ
tuổi khó hiểu, thậm chí không hiểu, hiệu quả của bản dịch do vậy
bị hạn chế. Theo tôi, đây cũng là vấn đề cần bàn. Liều lượng từ Hán - Việt
trong một bản dịch nên như thế nào là vừa.
Đúng còn có nghĩa là bản dịch phải
giữ cho được văn phong của tác giả. Đọc bản dịch người đọc cảm nhận được phong
cách của tác giả như đọc bản gốc vậy. Mỗi tác giả có phong cách của riêng mình,
người dịch phải hành văn trong tiếng Việt sao cho đúng với
phong cách đó, giữ cho được phong cách đó. Một bản dịch làm giảm hoặc làm lệch
văn phong của tác giả là một bản dịch không đạt. Henryk Sienkiewicz là Henryk
Sienkiewicz, Boleslaw Prus là Boleslaw Prus, Slawomir Mrozek là Slawomir
Mrozek, Katarzyna Grochola là Katarzyna Grochola, không thể lẫn lộn được. Mọi
sự “sáng tạo” làm sai lệch bản gốc là không thoả mãn tiêu chí đúng nói
trên.
Có người
nói, dịch văn học là sáng tạo lại tác phẩm thêm một lần nữa. Theo tôi, sử dụng
thuật ngữ “sáng tạo” trong trường hợp này e rằng hơi quá. Sáng tạo là một khái
niệm rất rộng, là làm ra cái mới chưa ai làm. Người dịch không làm ra cái hoàn
toàn mới mà là tái tạo tác phẩm bằng ngôn ngữ khác. Trong bản dịch của mình
người dịch có thể có những “sáng tạo” trong khuôn khổ “Việt hóa” để cho bản
dịch hay, thuần Việt, đọc bản dịch mà như đọc bản gốc tiếng Việt vậy. Thông qua
cách hành văn, cách dùng từ của mình, người dịch cũng có thể đưa “cái tôi” vào
bản dịch, nhưng “cái tôi” này phải hợp lý và không đi chệch tiêu chí “Đúng”.
Phải ý thức một điều là, chúng ta là người dịch, chúng ta bị cái khung bản
gốc khống chế, bó buộc và không được phép vượt ra khỏi cái khung đó.
Thực chất, chúng ta là những người ở trong thế bị động, tuân theo ý của tác
giả. Tác giả sướng ở chỗ được tự do sáng tạo, biết gì viết nấy, thêm bớt theo
chủ quan của mình. Còn dịch giả thì không được làm như vậy.
Dịch giả không được
thêm và cũng không được bớt một cách tuỳ tiện, khi cái sự thêm và cái sự bớt đó
làm cho bản dịch của chúng ta không còn trung thành với nguyên tác, không
còn đúng với nguyên tác nữa, dịch như vậy gọi là phản, sáng
tạo kiểu như vậy gọi là “nhanh nhẩu đoảng”. Chung quy, tác giả viết những gì
mình biết, còn dịch giả phải dịch tất cả những gì tác giả viết và xét cho cùng,
dịch giả phải biết tất cả những gì tác giả viết. Đây là một công việc
lắm nhọc nhằn, nhiều công phu, càng đọc nhiều, càng biết nhiều,
càng trải nghiệm nhiều, càng có lợi cho công việc dịch thuật. Khi chúng ta tìm được
những từ, những thuật ngữ chuẩn nhất, chính xác nhất trong tiếng Việt để dịch là
chúng ta đã cố gắng làm cho bản dịch được Việt hoá đúng theo bản gốc. Đó không
phải là sự sáng tạo mà là sự trung thành. Trung thành, theo từ điển, có nghĩa
là đúng như vốn có, đúngnhư sự thật. Theo tôi,
người dịch cần sự sáng suốt hơn là sự sáng
tạo. Tôi rất tâm đắc và chia sẻ quan điểm dịch thuật của anh Trần Thiện
Đạo, thể hiện trong bài “Dịch loạn”, đăng trên báo Văn nghệ số 16, ngày
21/4/2012: “… hắn (tức dịch giả - LBT) chỉ tự do trung thành, tuyệt
đối trung thành, nghĩa là phải bám sát gót, đặt chân mình vào đúng dấu chân tác
giả, không chệch choạc, chệch đường, chệch hướng. Hệt một tấm kính phản chiếu
hình dạng đứng trước mặt mình, hệt con khỉ mô phỏng động tác của tác giả. Không
chỉ y chang dáng dấp bên ngoài mà còn cả nội tâm”. Hoặc: “ngoài chỗ bản dịch
phải xuất hiện như một tác phẩm viết thẳng bằng tiếng Việt, dịch giả đồng thời
còn phải tôn trọng bút pháp và văn phong của tác giả, thể loại và nhịp điệu của
tác phẩm – tôn trọng ngay cả những chỗ sai sót, thiếu mạch lạc, quá dở”. Tôi
ủng hộ những quan điểm xác đáng này.
Xét cho
cùng, một bản dịch tiếng Việt đúng phải là một bản dịch hoàn
hảo tới độ gây cho người đọc cảm giác như đọc nguyên tác. Bản dịch mang lại cho
người đọc hiệu quả y như đọc bản gốc. Nội dung và hình thức của nguyên bản như
thế nào thì nội dung và hình thức của bản dịch được giữđúng như
vậy. Tác giả có tác phẩm - bản gốc, dịch giả có dịch phẩm - bản dịch. Tác
phẩm và dịch phẩm tuy hai mà một.
Nghề
dịch là nghề vất vả, lắm công phu, người dịch phải oằn lưng trên từng
trang sách, gọi dịch giả là "phu chữ" cũng không ngoa. Dịch giả phải
thông thạo ngôn ngữ mình dịch, am hiểu lịch sử, văn hóa, phong tục, tập quán
của đất nước sử dụng ngôn ngữ mình dịch, phải giỏi tiếng Việt, hiểu nhiều, biết
lắm, càng uyên thâm càng tốt, và phải có những tố chất của một dịch giả. Giỏi
ngoại ngữ chưa chắc có thể làm dịch giả văn học. Người dịch càng dịch nhiều,
càng trải nghiệm, thì dịch càng ngày càng lên tay và hạn chế được sai sót. Sai
sót trong dịch thuật là điều khó tránh khỏi, kể cả những người đã dịch lâu năm,
không thể nói mạnh được.
Chỉ có
điều, người dịch phải làm tất cả những gì mình có thể làm để nâng cao chất
lượng bản dịch và hạn chế tối đa những sai sót, nhất là những sai sót không
đáng có. Sau khi dịch xong một tác phẩm, tôi thường phải đọc đi đọc lại rất
nhiều lần, mỗi lần đọc như vậy lại phát hiện ra những sai sót mà lần đọc trước
mình chưa phát hiện ra. Có khi bản thảo đã gửi đến nhà xuất bản rồi, lúc rỗi
ngồi xem lại, lại phát hiện sai sót, và thế là tôi lại đề nghị biên tập viên
NXB cho tôi sửa lại chỗ này, chỗ nọ... Tôi dám chắc, còn đọc lại bản thảo thì
còn phát hiện ra sai sót và những chỗ chưa ưng ý. Sách in rồi, đọc lại, thể nào
cũng phát hiện ra những lỗi còn để sót. Lúc đó chỉ còn chờ tái bản sách để có
cơ hội sửa sai. Có những lỗi ngẫu nhiên, người dịch đọc đi đọc lại vẫn không
phát hiện ra, nhưng khi người khác đọc thì thấy ngay lỗi này.
Nếu vì
chủ quan, vì cẩu thả, vì lười biếng, vì nóng vội, và vì vụ lợi, để xảy ra quá
nhiều lỗi, có khi là những lỗi ngớ ngẩn, thì người dịch phải chịu trách nhiệm
và đáng bị phê phán. Cũng xin nói thật, với mức nhuận bút như hiện nay, thì
không ai sống được bằng nghề dịch. Nếu không vì đam mê dịch văn học và những
động lực cao cả khác, thì chắc chẳng mấy người dám dấn thân vào con đường dịch
thuật vốn lắm gian nan, nhiều khổ sở và không đủ sống này. Các phát biểu gần
đây của dịch giả Dương Tường, Di Li, Phạm Anh Tuấn và một số dịch giả khác cho
ta thấy điều này.
Hà
Nội, tháng 5/2012
LÊ BÁ THỰ
No comments:
Post a Comment