Đó là chuyện những năm về trước, còn bây giờ bạn có phần khác xa. Nói cho đúng hơn bạn không thay đổi tình cảm với tôi, nhưng vì cuộc sống, mặt bằng của toàn xã hội có sự đổi thay nhiều về như cầu của con người ngày càng cao hơn, bạn không còn vui như ngày trước. Không khí gia đình bạn nặng nề về sự so bì của vợ, của con, với mức sống nhà mình thấp so với hàng xóm. Tôi vẫn bình thường không có gì thay đổi. Trước kia hai đứa đi xe máy cà tàng như mọi người, bây giờ nhiều người cùng ngành “tự nhiên” đi lại bằng ô tô làm bạn lại càng khó xử với…vợ con hơn. Rồi phong trào sửa nhà, lên tầng, làm nhà mới, gửi con du học ở nước ngoài, đi du lịch… Ôi chao, tôi vẫn vô tư, không nặng nề suy nghĩ nhiều về cuộc sống vật chất như bạn, vì biết khả năng của mình về kinh tế cũng chỉ đến thế thôi. Cố lên cũng chẳng được gì!
Bỗng dưng bạn mất hút không hồi âm,
gọi số điện thoại quen thuộc chỉ nghe tiếng ò e. Đoán chắc có chuyện gì, đến
nhà không thấy, vợ con bảo vẫn đi làm, có điều đi sớm, về muộn hơn thôi. Gọi
mãi không liên lạc được, cũng chán, nên thôi. Bây giờ một mình một bóng, chạy
xe máy chầm chậm dọc đường, đôi khi tạt vào quán bia hơi, quán cà phê ngồi quan
sát thiên hạ chúc tụng nhau.
Thời gian trôi, lâu không gặp, tôi
quên hẳn bạn, quen dần với thói quen chầm chậm chạy xe dọc đường một
mình, suy nghĩ về bài báo mới in xong. Một chiếc xe hơi đang chạy bỗng dưng áp
sát xe tôi rồi dừng bánh khiến tôi suýt ngã. Theo phản xạ, suýt cất tiếng chưởi
thì bạn tôi mở cửa xe, cười toe toét: “Con bốn bánh mới lấy đấy, được không?”
Tôi há mồm kinh ngạc không nói lên lời. Bạn phấn khởi kéo tôi vào quán cà phê:
“Mình muốn làm cậu ngạc nhiên”. Tôi hỏi “Cậu làm gì mà lâu không gặp, lại có ô
tô nhanh đến thế?” “Bí mật, đổi số điện thoại hàng chục cái rồi, vì sao, sẽ nói
sau? Bây giờ mình là Tổng biên tập Tạp chí… Có bài vở mới không, mình in cho,
lấy tiền mà tiêu” “Tớ không có bài mới, biết cậu là Tổng biên tập nên giới
thiệu, tổ chức viết bài về một vùng đất chưa có bài nào phản ánh, tớ sẽ đưa đi”
“Thế vùng đất đó có đại gia nào không? Giàu đến cỡ nào? Có tiếp đón nuôi đoàn
phóng viên hàng tuần được không?”
Tôi ớ người ra lần nữa trước tư duy
của bạn, vùng đất heo hút tôi đang muốn nói tới rất nghèo đói. Mùa hè này cơm
không đủ ăn, nước không đủ uống, trẻ em không có dép mà đi, thì lấy gì nuôi
đoàn phóng viên hàng tuần? Với lại họ đã giàu thì cần gì phải nuôi nhà báo lâu
ngày mới phản ánh được? “Hữu xạ tự nhiên hương”, nhà báo sẽ tự mình tìm đến.
Biết vậy, nên tôi không nói thêm gì với bạn về vùng nghèo đói nữa, chỉ hỏi
thêm: “Cậu làm Tạp chí có tiền đâu mua xe sang thế?” Bạn trả lời tỉnh bơ “Thì
vẫn viết…”. Tôi gạn hỏi: “Tớ cũng viết, mà cuộc sống có thay đổi gì đâu”. Bạn
nói toạc móng hoe: “Đúng rồi, tớ vẫn viết, nhưng đối tượng để viết thay đổi
rồi, không phải như ngày trước. Đối tượng viết bây giờ phải là công ty, xí
nghiệp, doanh nhân, doanh nghiệp… đang ăn nên làm ra, lại hào phóng mới nuôi
được mình. Nói tóm lại, muốn giàu, đổi đời là phải viết cho người nhiều tiền.
Cậu đã hiểu chưa?”.
Tôi lặng người trước quan điểm mới
về đối tượng viết của bạn.
Ngày 28 tháng 4 năm 2012
ĐÀM QUỲNH NGỌC
No comments:
Post a Comment