Tôi xin bàn: Xúm vào viết hay ư, các ông bắt dân tộc này phải xúm vào nghe-xem các ông viết văn đến bao giờ nữa? Triết gia Descartes nói “Phải đổ cả thúng táo đi khi thấy nhiều quả thối”. Trình độ văn chương chữ nghĩa lèo tèo của các ông như nhà văn Nguyễn Huy Thiệp trong cái ổ của các ông đã thừa nhận “một bọn giặc già thơ phú lăng nhăng”, bây giờ lại muốn người ta xúm vào để xem phim “hãy đậy đấy” của các ông, một bộ phim mà các ông không đủ tài và chữ để viết kịch bản. Ông cũng là một quả táo thối trong số đó đòi trụ lại để có ngày thành quả tươi ư? (Nguyễn Hoàng Đức).
Nhà văn Nguyễn Hoàng Đức |
Về mặt trình
độ, ông Trương toàn dẫn lại lời của tôi, và biện hộ cho cái dở không cãi nổi
của các nhà văn mậu dịch, nên không đáng để tôi bàn. Tôi chỉ nêu lên hai ý:
1-
Ông Trương viết “Sát
nhập hai tạp chí của Hội Nhà Văn VN và tờ báo Văn Nghệ chưa hay thì chúng
ta xúm vào viết cho hay đi, Nhà văn chưa tài thì đấy đâu phải là Văn học mậu
dịch…”
Tôi xin bàn:
Xúm vào viết hay ư, các ông bắt dân tộc này phải xúm vào nghe-xem các ông viết
văn đến bao giờ nữa? Triết gia Descartes nói “Phải đổ cả thúng táo đi khi
thấy nhiều quả thối”. Trình độ văn chương chữ nghĩa lèo tèo của các ông như
nhà văn Nguyễn Huy Thiệp trong cái ổ của các ông đã thừa nhận “một bọn giặc
già thơ phú lăng nhăng”, bây giờ lại muốn người ta xúm vào để xem phim “hãy
đậy đấy” của các ông, một bộ phim mà các ông không đủ tài và chữ để viết kịch
bản. Ông cũng là một quả táo thối trong số đó đòi trụ lại để có ngày thành quả
tươi ư?
2-
Ông Trương viết: “Triết
học cho ta sâu sắc hơn, khoa học hơn, nhưng cũng cho ta lòng vị tha hơn, lớn
lao hơn và nhận ra lẽ đời trong sáng thật thà hơn, chứ không để ta lý sự với
đời và tức tối với đời, thứ triết học ấy chỉ là tư tưởng của cái “lũy tre làng”
hẹp khép cổ hủ và hiềm khích kiểu Chí Phèo mà thôi./.”
Ông mong mỏi
người ta vị tha mãi mãi vô tận không có điểm dừng cho sự bất tài, co cụm, để
các ông ăn hết bả vinh quang ảo tưởng ư? Ông không biết dân tộc ta đang kêu gọi
văn hóa từ chức à? Không làm được thì rời bỏ sân khấu cho người khác làm, học
hành ký xướng âm không chịu học, cứ giữ rịt sân khấu thổi kèn lá “hát hay không
bằng hay hát”, đợi các ông để các ông ăn hết rồi hạ cánh an toàn, và để tương
lai của dân tộc chỉ là bã mía các ông để lại à?
Thời bao
cấp, nước mắm pha nước cống để có mùi thum thủm giống nhau, cá ươn đổ ra sàn,
nhưng vẫn xếp hàng chen ngang để mua cho kỳ được, bởi vì “ăn hay là chết”. Trí
tuệ biện hộ đòi ăn cỗ ưu tiên của hệ mậu dịch mãi mãi của ông Trương chỉ là thứ
mắm thối cá ươn cứ hứa hão chờ xem sẽ thành đặc sản mà thôi. Ông Trương thử
dũng cảm lùi ra sau một tẹo thôi, sẽ thấy thiên hạ bưng lên mâm cỗ không do tem
phiếu dồi dào đến mức nào. Thôi văn hóa vô sản của công nông, hay đầu đường xó
chợ, hãy học giống Goorki thì còn làm được cái gì cho ngòi bút, chớ lo biện hộ
để giữ chỗ thì không làm được cà việc chứng tỏ sự liêm sỉ của mình đâu. Tài
năng ít hãy tránh qua một bên đừng để bánh xe lịch sử nghiền thành thứ
bùn lầy vô nghĩa.
11/12/2012
NGUYỄN
HOÀNG ĐỨC
Nguồn: NTT
No comments:
Post a Comment