Chỉ một cái chưởng vui vui nhưng nhà triết học Nguyễn
hoàng Đức đã phang tơi bời vào cai Văn chương Mậu Dịch dở hơi ngự trị văn đàn
hơn 5 thập kỷ. Ai cũng biết nhưng không ai dám nói. Nguyễn Hoàng Đức đập Thanh
Thảo là để đập vào nghìn thế hệ nói leo ăn theo, khen bừa, khen ẩu, nói láo. Tệ
hại nhất là những tiến sỹ bò, học giả, học thật như Đỗ Lai Thúy, Hồ Thế Hà,
Phạm Quang Trung, Văn Giá, Chu Văn Sơn và ông thấp học Phạm Xuân Nguyên không
làm được cái tiến sỹ Vịt…
Thơ Mậu Dịch:
Mùa xuân - Vô lối dưới Mậu dịch
Một mình dọa dẫm sương khuya
rơi bình thản buốt mặt
có ngôi sao nằm im túi ngực
con đom đóm trong lọ penixilin
nhấp nháy xanh
khi dừng lại bên đường
một con dế kêu thầm đâu đó
như hơi thở nghe qua điện thoại
mùa xuân là cái phin
lọc anh từng giọt.
Mùa Đông 1991
Dưới cả Mậu dịch
Những ngày nắng đẹp đầy lo ngại
nhiều lúc vui mà nghe hãi hãi
tưởng đã êm xuôi đã thoát vòng
nào hay còn một trận lốc vàng
cái ngày trời giáng đòn oan nghiệt
quà Nô-en khủng khiếp cuối mùa đông
giữa bao nhiêu số phận dắm chìm
nổi một bàn tay như cánh chim đơn độc
bàn tay ấy buông rời năm Chín Mốt
năm đảo điên tan nát nhọc nhằn
bàn tay ấy cố vói lên lần chót
quờ chiếc phao cứu mạng của mùa xuân.
9/1/1992
DẤU CHÂN QUA TRẢNG CỎ
Vè tuyên truyên Cộng sản
Buổi chiều qua trảng cỏ voi
Ngước nhìn mút mắt khoảng trời long lanh
Gió nghiêng ngả giữa màu xanh
Tiếng bầy chim két bỗng thành mênh mang
Lối mòn như sợi chỉ giăng
Còn in đậm đặc vô vàn dấu chân (lỗi vần lục bát )
Dấu chân ai đọc nên vần
Nên nào ai biết đi gần đi xa.
Cuộc đời trải mút mắt ta
Lối mòn nhỏ cũng dẫn ra chiến trường
Những người sốt rét đang cơn
Dấu chân bấm xuống đường trơn, có nhoè?...
Chiếc bòng con đựng những gì
Mà đi cuối đất mà đi cùng trời
Mang bao khát vọng con người
Dấu chân nho nhỏ không lời không tên
Thời gian như cỏ vượt lên
Lối mòn như sợi chỉ bền kéo qua
Ai đi gần ai đi xa
Những gì gợi lại chỉ là dấu chân.
Vùi trong trảng cỏ thời gian
Vẫn âm thầm trải mút tầm mắt ta
Vẫn đằm hơi ấm thiết tha
Cho người sau biết đường ra chiến trường...
tuyên truyên dổm - Đỗ Hoàng nói
Ngước nhìn mút mắt khoảng trời long lanh
Gió nghiêng ngả giữa màu xanh
Tiếng bầy chim két bỗng thành mênh mang
Lối mòn như sợi chỉ giăng
Còn in đậm đặc vô vàn dấu chân (lỗi vần lục bát )
Dấu chân ai đọc nên vần
Nên nào ai biết đi gần đi xa.
Cuộc đời trải mút mắt ta
Lối mòn nhỏ cũng dẫn ra chiến trường
Những người sốt rét đang cơn
Dấu chân bấm xuống đường trơn, có nhoè?...
Chiếc bòng con đựng những gì
Mà đi cuối đất mà đi cùng trời
Mang bao khát vọng con người
Dấu chân nho nhỏ không lời không tên
Thời gian như cỏ vượt lên
Lối mòn như sợi chỉ bền kéo qua
Ai đi gần ai đi xa
Những gì gợi lại chỉ là dấu chân.
Vùi trong trảng cỏ thời gian
Vẫn âm thầm trải mút tầm mắt ta
Vẫn đằm hơi ấm thiết tha
Cho người sau biết đường ra chiến trường...
tuyên truyên dổm - Đỗ Hoàng nói
Thơ dở, bình càng dở!
ReplyDeleteĐúng quá. Giá nhưNGƯỜI ĐƯỢC GIẢI, được viết một cách công phu và nghiêm ngắn hơn. Thơ Thanh Thảo quá dở. Không hiểu sao cái ông Chế lại khen và từ ngày được ông chế khen, ông Thảo này nghĩ mình là Nguyễn Du. Hóa ra thơ ông chỉ là thơ câu lạc bọ thôn. Hội NV cho giải cũng là hay,có thế ng ta mới biết thơ ông Thảo là gì. Cũng như ông Đương, ko cho giải thì lám sao ai biết thơ ông buồn cười thế, vè còn hay hơn. Giải thưởng rHNV mấy năm nay chỉ làm được một việc hữu ích là : tRAO GIẢI ĐỂ CHO NG ĐỌC NHẬN CHÂN GIÁ TRỊ người được giả, nếu không các nhà thơ này còn NỔ lắm.
DeleteKhông nên nói quá! hai bài sau thì không hay lắm nhưng bài đầu thì ok!
DeleteNghêu ngao dăm câu vần vè thành nhà thơ lớn, tán nhảm vài ba bài thành triết gia nhất Á đông!
ReplyDelete