.thongtin img{width:24px;height:18px;margin:5px 5px -5px 0} .thongtin li{margin:10px 0 20px}

Thursday, January 24, 2013

NGUYỄN VĂN THỌ: LÀ NHÀ VĂN, TA SỐNG VỚI BẠN ĐỌC, HAY LÀ TA SỐNG VỚI CÁI GIẢI THƯỞNG CỦA BẤT KỲ ĐOÀN THỂ CƠ QUAN NÀO?

Mấy hôm nay lại rộ lên những ý kiến xung quanh chuyện giải Hội Nhà văn. Với nhiều điều anh nói B, chị nói C, làm tôi chả biết tin ai.

Nhưng tôi nghĩ, việc không nhận giải là chuyện bình thường, nếu thực sự tự thấy giải không xứng tầm tác phẩm của mình, có quyền từ chối, song làm ầm ĩ lên, trở nên kiện tụng hạ bệ nhau, thì đâu có phải việc của một nhà văn. Viết văn để Nhân bản hơn cơ mà, ai lại ùm xùm như thế. Là nhà văn, ta sống với bạn đọc, hay là ta sống với vài cái giải thưởng của bất kì đoàn thể cơ quan nào?
Thế nên cầm bút viết những điều tử tế và cao cả với biết sống sao cho đúng với tinh thần tử tế cao cả là việc khó lắm ru!
Nhà văn Nguyễn Văn Thọ
THÁI ĐỘ NHÀ VĂN VÀ CÁC CUỘC CHƠI
Tôi quay lại văn chương từ 1996. Tôi từng tham dự bốn cuộc thi. Lần đầu tiên tham gia cuộc thi văn trên Tạp chí Văn nghệ quân đội, tôi không được giải gì, dù truyện ngắn lần ấy, gần đây nhất nhà văn Lê Minh Khuê vẫn tuyển vào tập những truyện ngắn hay viết về Hà Nội (Người Hà Nội). Sau đó là tham gia cuộc thi trên Tuần báo Văn nghệ và tôi đoạt giải ba truyện ngắn Vườn Maria. Lần thứ ba tôi thi trên Tạp chí văn nghệ quân đội và đoạt giải Nhì không có giải nhất. Lần thứ tư tôi thi trên báo Văn nghệ lại nhận giải Ba truyện Phố cũ. Lần thi này, có những truyện ngắn giải rất cao, song bao nay nay không ai đọc, và thực ra nhiều người thừa hiểu sự thẩm định của các nhà văn cầm chịch có hạn.
Phố cũ và truyện ngắn Mười ba bến nước của Sương Nguyệt Minh thi lần ấy tuy nhận giải thấp song rất nhiều tuyển tập vẫn in đi in lại sau gần 8 năm trôi qua.
Những khi đi dự giải như vậy, tôi thường nghĩ như đi hội, đã chơi thì phải chấp nhận hơn thua, vì vậy dù không được giải hay được giải thấp hơn cả những tác phẩm khác, tôi vẫn mỉm cười. Và sự thật, tác phẩm nào thực sự có giá, sẽ được bạn đọc đón nhận lâu dài. Có lẽ chính điều suy nghĩ đó làm cho tôi không hậm hực và vẫn giữ vững lực bút của cá nhân, ngày viết một nhiều hơn, chưa nói là hay hơn, song rõ ràng chín hơn.
Cho tới nay, tôi từng nhận 5 giải văn chương lớn (hai giải của Hội Nhà văn), không cậy nhờ xin xỏ, chạy vạy ai. Tôi rất biết ơn các nhà văn đã từng đưa các tác phẩm của tôi lên bàn xét và trao cho các tác phẩm ấy giải thưởng dù có khi có lần đánh giá chưa đúng trong toàn cục cuộc thi. Có gì đâu, tôi hay nghĩ, tôi sáng tác vì đau khổ, vì muốn chia sẻ, tâm sự có tính đồng loại, chứ đâu phải chiến đấu vì cái giải. Chả nhẽ sự vật vã hàng ngàn đêm trắng để có khi cắt máu ra mà viết chỉ để cho cái giải, thì tôi tầm thường thế ư?
Mấy hôm nay lại rộ lên những ý kiến xung quanh chuyện giải Hội Nhà văn. Với nhiều điều anh nói B, chị nói C, làm tôi chả biết tin ai.
Nhưng tôi nghĩ, việc không nhận giải là chuyện bình thường, nếu thực sự tự thấy giải không xứng tầm tác phẩm của mình, có quyền từ chối, song làm ầm ĩ lên, trở nên kiện tụng hạ bệ nhau, thì đâu có phải việc của một nhà văn. Viết văn để Nhân bản hơn cơ mà, ai lại ùm xùm như thế. Là nhà văn, ta sống với bạn đọc, hay là ta sống với vài cái giải thưởng của bất kì đoàn thể cơ quan nào?
Thế nên cầm bút viết những điều tử tế và cao cả với biết sống sao cho đúng với tinh thần tử tế cao cả là việc khó lắm ru!
NHÀ VĂN NGUYỄN VĂN THỌ

No comments:

Post a Comment