Nhà văn Uông Triều |
* Anh có thể nói đôi điều về mình?
Tôi cầm tinh con rắn, sinh năm Đinh Tỵ, năm nay là Quý Tỵ, vừa tròn ba Giáp. Tôi là cựu sinh viên Đại học Ngoại ngữ Hà Nội. Từng dạy học mười năm ở vùng Đông Bắc, giờ thì đầu quân cho Văn nghệ Quân đội. Tôi viết truyện ngắn, tiểu thuyết và dịch thuật.
*
Điều gì dẫn anh đến với văn chương?
Mỗi
người đều phải làm một cái nghề gì đó để sống để khỏi bị đói và bị điên. Trước
đây tôi dạy học nhưng sau đó mệt mỏi quá thì bỏ. Giờ văn chương không nuôi được
tôi nhưng nhờ nó tôi có những thứ khác để không bị đói và được sống tử tế theo
cách của tôi.
*
Anh có nghĩ năm sinh ảnh hưởng tới tính cách, công việc và máu văn chương của
mình? Và ảnh hưởng tới mảng đề tài lịch sử mà bấy lâu anh theo đuổi?
Tôi
nghĩ con Rắn không phải con vật tầm thường. Rắn bò sát mặt đất nên hiểu được
mặt đất thế nào. Chắc ít nhiều tôi cũng ảnh hưởng bởi đặc tính bò sát đất của
Rắn. Nhưng mọi người thấy Rắn thì thường có hai phản ứng: một là sợ Rắn cắn,
hai là muốn bắt Rắn đem bỏ bình mà ngâm rượu. Tôi nghĩ chắc văn chương cũng
thế. Lịch sử giống như nọc của rắn, dùng vào đúng chỗ thì có thể chữa được
bệnh, không biết cách dùng thì có thể ngộ độc mà chết.
* Khi
viết anh quan tâm tới điều gì? Anh thấy làm việc trong môi trường quân đội có
hỗ trợ nhiều cho công việc sáng tác của mình?
Khi
viết văn tôi chỉ quan tâm tới cảm xúc của mình. Khi viết được những chỗ ưng ý
tôi cảm thấy sung sướng lắm, đó là ích lợi lớn nhất văn chương mang lại cho
tôi. Tôi đã “bôn ba” nhiều nơi trước khi về Văn nghệ Quân đội. Đó là môi trường
tốt nhất cho văn chương mà tôi từng biết. Tôi từng tự nhủ rằng ở môi trường thế
này mà không viết được nữa thì chỉ do mình bất tài thôi. Văn chương ở đây ngấm
vào mọi nơi, mọi chỗ. Trong các phòng làm việc đều treo ảnh các nhà văn lớp
trước, những người ấy ngày nào cũng hỏi chúng tôi: Các anh đã viết được cái gì?
Những đôi mắt ấy khiến người còn sống không yên được. Họ phải làm điều gì đó để
tự yên lòng mình.
*
Nếu có thể, anh tự xếp mình vào vị trí nào trong giới viết văn trẻ hiện nay?
Tôi
ở một chỗ nào đó mà tôi thích. Cạnh bờ sông hoặc ở trên núi. Ở chỗ nào có không
khí mát và chỉ có một mình. Loài rắn thường đơn độc mà.
*
Năm mới anh sẽ mang đến cho độc giả yêu văn học Việt Nam tác phẩm nào không?
Xin anh chia sẻ một vài dự định sáng tác với độc giả của báo?
Tôi
sẽ in tiểu thuyết đầu tay và là cuốn “điên rồ” nhất của tôi. Tôi đã lỡ hẹn cuốn
này mấy năm rồi, sách đã qua tay 6 nhà xuất bản, 6 lần đổi tên và hơn 3
năm chờ đợi. Lần này không ra được thì chẳng có gì để nói nữa. Tôi đang viết
tiếp một tiểu thuyết lịch sử về một nhân vật đầy cá tính. Tên nhân vật xin được
giữ kín để khỏi “đụng hàng”.
Đức
Anh
No comments:
Post a Comment